Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 447 - Hai thanh kiếm (tt)



Chương 447: Hai thanh kiếm (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Đồ khốn, huynh nghĩ kiếm ý của huynh là mạnh nhất rồi chứ gì?""Có dám không dùng kiếm ý bắt nạt ta hay không?"Giọng nói của Kế Ngôn mang theo vài phần hưng phấn: "Được thôi.""Vậy huynh chết chắc rồi."Lữ Thiếu Khanh hét lớn một tiếng: "Xem ta đánh chết huynh như thế nào."Hai người không sử dụng kiếm ý nữa, ngự kiếm đánh nhau.Có điều, dần dần, hai người phát hiện có gì đó không thích hợp.Ánh mắt hai người rơi vào trường kiếm trên của từng người.Trường kiếm Vô Khưu hàn quang lóng lánh, sắc bén vô song.Trường kiếm Mặc Quân lóe ánh sáng đen, kì bí khó đoán.Hai người đều đã ngừng công kích, nhưng hai thanh kiếm trong không trung vẫn còn đụng chạm.Tiếng leng keng vang vọng trên bầu trời.Trường kiếm Vô Khưu mang theo hào quang màu bạc, trường kiếm Mặc Quân tản ra hào quang màu đen.Hai thanh trường kiếm giống như hai tia lưu quang, truy đuổi qua lại trong không trung, quấn lấy nhau, một sáng một tối, một chính một phản, kịch liệt đối kháng.Kiếm khí tràn ra cắt không gian xung quanh thành mảnh nhỏ.Mỗi một sợi kiếm khí đều có thể làm tu sĩ dưới Kết Đan kỳ nuốt hận.Sắc mặt Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh rất là kì lạ.Nhìn thì hai thanh kiếm này đang đánh nhau rất là kịch liệt, nhưng chúng nó không thể qua mắt của mình.Chỉ có thanh thế, thực tế không có lực sát thương.Bọn chúng đang diễn kịch.Lữ Thiếu Khanh là người đầu tiên nhịn không được, chửi ầm lên: "Làm gì đó? Các ngươi thành tinh rồi hay sao?"Hai thanh trường kiếm cứng đờ, giống như hai đứa trẻ làm chuyện xấu bị bắt ngay tại trận, sau đó chúng kêu keng một tiếng, bộc phát ra kiếm khí cường đại hơn.Lần này nhìn như sắp đánh nhau thật.Nhưng mà lại bị hai người ngầm hiểu nhau đồng thời thu về.Kế Ngôn nhìn thoáng qua trường kiếm Vô Khưu trong tay mình.Trường kiếm Vô Khưu lúc trước rất giống hắn ta, không hề bận tâm đến điều gì, nay truyền đến một cảm xúc vui sướng rõ ràng, có vẻ cực kì linh động.Kế Ngôn ngẩng đầu lên nhìn về phía sư đệ mình.Lúc này Lữ Thiếu Khanh đã bắt đầu gõ trường kiếm Mặc Quân."Làm gì thế hả? Ta bảo ngươi đánh nhau, không có bảo ngươi diễn kịch.""Đừng có học xấu theo kiếm của Đại sư huynh."Nói một câu, gõ một cái, gõ đến mức trường kiếm Mặc Quân kêu leng keng không ngừng"Cái gì? Ngươi nói ngươi cảm nhận được đồng loại hả?""Cái thanh kiếm cũ nát kia thì đồng loại cái gì? Đi theo ta không cần tự ti, có một chút cốt khí có được không? Đừng có mà cứ nhìn thấy một thanh kiếm nát thì cho là đồng loại của mình.""Hơn nữa, ngươi là kiếm, ngươi tìm đồng loại làm gì? Sinh con hả? Để cho ta nhìn xem đệ đệ của ngươi ở đâu?"Lữ Thiếu Khanh vừa nói vừa lật trường kiếm Mặc Quân, hình như đang tìm thật.Thân kiếm trường kiếm Mặc Quân run lên, hào quang màu đen chợt lóe, kêu lanh canh leng keng một trận, sau đó tránh khỏi tay Lữ Thiếu Khanh, tự bay lên trời.Trường kiếm Vô Khưu cũng rời khỏi tay Kế Ngôn, bay lên theo.Trong mắt của Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh, hai thanh phi kiếm khi thì ngự không phi hành song song, khi thì truy đuổi qua lại, giống như hai tiểu tinh linh đang chơi đùa.Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn liếc nhau."Kiếm của ngươi là nữ?""Kiếm của ngươi là cái?"Hai người nói cùng lúc, sau đó lại cùng trợn mắt, đồng thanh gào lên."Đồ ngốc!""Đồ điên!"Lữ Thiếu Khanh nhe răng: "Giới tính kiếm của ta đương nhiên là giống ta rồi."Hắn ưỡn eo ra, bỉ ổi muốn chết: "Có tiểu đệ, là đại ca."Kế Ngôn đón gió mà đứng, gió to vù vù mà qua không thể thổi bay góc áo của hắn ta, khoanh tay đứng, ngạo nghễ mà lại tự tin: "Kiếm của ta tràn ngập dương cương chi khí, tuyệt đối không thể nào là mẫu được."Lữ Thiếu Khanh chỉ vào trường kiếm Vô Khưu, mắng: "Huynh nhìn cái thanh kiếm nát đó của huynh đi, đâu có chút dương cương chi khí nào, chắc chắn là mẫu kiếm nóng tính, đang câu dẫn Mặc Quân đẹp trai nhà ta."Kế Ngôn nhìn hai thanh trường kiếm truy đuổi qua lại, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Ta thấy kiếm của ngươi giống hơn.""Hãy bớt sàm ngôn đi, hôm nay nhất định phải nhất quyết cao thấp, ai thắng, kiếm của người đó là công, ai thua, kiếm của người đó là mẫu.""Đang có ý đó.""Đến đây đi!"Hai người lại ra tay một lần nữa.Trời đất chấn động.Lúc Tiêu Y và Thái Mân quan chiến đằng xa đang hoa mắt say mê, như si như say.Bỗng nhiên, trời đất khôi phục lại vẻ bình tĩnh, Lữ Thiếu Khanh tru tréo: "Đồ khốn, huynh lên tầng hai lúc nào, ai da…"Một tia sáng xẹt qua bầu trời, Kế Ngôn bay trở về.Hai người kết thúc tỷ thí.Tiêu Y đi theo Kế Ngôn quay về Thiên Ngự Phong, sau khi hạ xuống, nàng mau mắn hỏi Kế Ngôn: "Đại sư huynh, Nhị sư huynh đâu?"Đồng thời tò mò nhìn thoáng qua vỏ kiếm sau lưng Kế Ngôn.Vỏ kiếm vẫn trống rỗng.Tiêu Y nói thầm trong lòng, chẳng lẽ kiếm của Đại sư huynh còn đang chặt Nhị sư huynh?Ngay lúc Tiêu Y nói thầm, Lữ Thiếu Khanh giết trở về từ đàng xa.Kiếm quang lóng lánh, hạ xuống như sao băng.Lữ Thiếu Khanh mang trường kiếm Mặc Quân hạ xuống, trường kiếm Vô Khưu bay theo sau lưng hắn.Lữ Thiếu Khanh mắng to Kế Ngôn: "Đê tiện vô sỉ.""Huynh thế mà giấu diếm thực lực, vừa rồi không tính."Thái Mân đứng bên cạnh, vẫn không dám nói lời nào trước mặt Kế Ngôn, chỉ lén lút quan sát Kế Ngôn, giống như một cô dâu mới thẹn thùng.Nàng ta nghe Lữ Thiếu Khanh mắng Kế Ngôn đê tiện vô sỉ, trong lòng chửi thầm.Ngươi còn không biết xấu hổ nói người ta đê tiện vô sỉ?Kế Ngôn mang trường kiếm Vô Khưu về vỏ kiếm, mặt rất tự đắc: "Ta không có nói quá ta vẫn còn ở cảnh giới tầng một.""Chỉ cho phép đệ tiến bộ, ta thì không được tiến bộ à?"Lữ Thiếu Khanh tiếp tục mắng to, tức giận bất bình, giống như vừa mất một trăm vạn linh thạch: "Nếu ta biết huynh là nhị tầng, ta tuyệt đối sẽ không lưu thủ, chắc chắn sẽ đánh chết huynh."

Bạn cần đăng nhập để bình luận