Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 959. Lần nguy hiểm nhất



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmĐàm Linh không giấu diếm, mà giải thích chi tiết: “Đúng vậy, con muốn đi cùng hắn, tránh hắn gây ra đại họa rước lấy phiền phức cho sư phụ.”Nhuế trưởng lão nhìn Đàm Linh, nàng ta cúi đầu không dám đối mặt.Sắc mặt Nhuế trưởng lão có hơi kỳ lạ, cuối cùng bà vẫn đồng ý: “Được rồi, tùy con.”Mà bên ngoài, Lữ Thiếu Khanh đi ra ngoài, chớp mắt đã ướt đẫm mồ hôi.Mẹ nó!Lữ Thiếu Khanh chửi thầm trong bụng, sợ hãi vô cùng.Hắn xoa xoa giới chỉ trữ vật trên tay mình một chút, dường như có thể cảm nhận được độ ấm của nó.Vừa rồi nếu không phải giới chỉ trữ vật nóng lên thức tỉnh hắn.Nhuế trưởng lão sẽ biết lai lịch của hắn.Một khi thân phận, mục đích của hắn bị lộ ra, hắn cùng Kế Ngôn chắc chắn sẽ chết.May sao, vào đúng thời khắc mấu chốt, giới chỉ trữ vật trong tay phát huy tác dụng.Có thể nói, vừa rồi là thời điểm nguy hiểm nhất kể từ khi Lữ Thiếu Khanh đến Hàn tinh tới nay.Chỉ cần hơi bất cẩn một tí thôi sẽ lộ ra sơ hở ngay, trước mặt người như Nhuế trưởng lão, cả hắn và Kế Ngôn cộng lại cũng không phải đối thủ của bà.Lữ Thiếu Khanh lại sờ sờ giới chỉ trữ vật một chút, trong lòng nghĩ bụng, nể mặt tiểu đệ ma quỷ ngươi cố gắng như thế, sau này sẽ bớt mắng ngươi hai câu.Nhưng cũng không phải là không thu hoạch được gì.Lữ Thiếu Khanh lấy ra lệnh bài mà Nhuế trưởng lão đưa cho.Vuông vức, nền đen, bên ngoài khắc một chữ Nhuế, bốn phía khắc hình ảnh các loại thần thú, sau lưng là hình một ngọn núi, xem ra là dưới chân tòa Thánh sơn này.Lữ Thiếu Khanh tỏ vẻ hài lòng, theo như lời Nhuế trưởng lão thì có tấm lệnh bài này hắn có thể tùy ý đi dạo trong Thánh sơn.Trước đó hắn còn định chờ dàn xếp xong sẽ lặng lẽ lên Thánh sơn một vòng.Giờ có lệnh bài rồi, hắn có thể quang minh chính đại mà đi.Lữ Thiếu Khanh nhìn lên trời, mây dày trắng như bông không lọt tí ánh sáng nào như một cánh cửa lớn khóa chặt nửa phần trên Thánh sơn lại, không thấy nổi cảnh tượng gì phía trên đó.Giờ cứ đi loanh quanh bên dưới này đã, chờ thông thạo rồi sẽ nghĩ biện pháp lên trên.Lữ Thiếu Khanh thầm nghĩ.Đồng thời, thần trí của hắn cũng bọc lấy tấm lệnh bài.Đây là lệnh bài của Nhuế trưởng lão cho, bảo trên này không cài cắm gì đánh chết hắn cũng không tin.Chỉ tiếc là, hắn đã thăm dò lệnh bài từ trong ra ngoài rồi mà không phát hiện ra có gì không ổn.Lạ thật, chẳng lẽ quên động tay chân với nó rồi à?Lữ Thiếu Khanh đoán già đoán non nhưng cuối cùng thì lắc đầu loại bỏ. Đây là Nhị trưởng lão đó, chắc chắn là một con hồ ly mẹ, sẽ không đơn giản như vậy đâu.“Được rồi, ta làm việc cẩn thận một chút là được, không tin ngươi có thể nhìn chòng chọc ta mãi.”Lữ Thiếu Khanh rất tự tin vào cảm giác của mình.Nếu có người âm thầm theo dõi mình, thế nào hắn cũng sẽ phát hiện ra.“Đang ngẩn người à?” Đàm Linh từ trong lều đi ra đứng trước mặt Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh nhìn Đàm Linh từ trên xuống dưới dò xét làm lòng nàng ta lại ứa lửa giận: “Nhìn cái gì? Hỗn đản!”“Đừng có hỗn đản hỗn đản nữa.” Lữ Thiếu Khanh kháng nghị, đồng thời thăm dò: “Xin gọi ta là Trương Chính.”“Không, ta thấy gọi hỗn đản vẫn dễ nghe hơn một chút, hoặc là, Quản Đại Ngưu?”Trên mặt Đàm Linh không có bao nhiêu tươi cười, trong ánh mắt ngược lại cất giấu lửa giận.Tuy rằng rất muốn chê cười Lữ Thiếu Khanh, nếu tên thật của Lữ Thiếu Khanh là Quản Đại Ngưu, dù thế nào Đàm Linh cũng phải chê cười.Thế nhưng ngay cả cái tên Quản Đại Ngưu này cũng là giả.Điều này làm cho Đàm Linh rất có xúc động muốn đánh người.Tên hỗn đản này, ngay cả tên cũng muốn dùng đồ giả để gạt người, hơn nữa còn là hai cái tên giả.Nếu như không phải sư phụ nàng ta ra tay, lừa Lữ Thiếu Khanh nói thật, nàng ta nhất định vẫn sẽ bị lừa.Đáng tiếc, nàng ta không thể gọi tên thật của Lữ Thiếu Khanh, nếu không nhất định sẽ khiến Lữ Thiếu Khanh hoài nghi.Cho nên nàng ta cảm thấy mình vẫn nên gọi là tên hỗn đản thì tốt hơn.Dù sao ở trong mắt nàng ta, Lữ Thiếu Khanh thực sự là một tên hỗn đản chân chính.Lữ Thiếu Khanh tiếp tục nói: "Đừng gọi là hỗn đản, đây là thành kiến của ngươi với ta, đổi tên khác cũng được.""Không có tên khác, ta cứ gọi ngươi là hỗn đản, ngươi còn có thể làm thế nào?" Đàm Linh cố ý khiêu khích: "Không phải ngươi nói muốn đi tìm sư phụ ta cáo trạng sao? Sư phụ ta bây giờ còn ở đó, ngươi đi đi."Trong lòng Lữ Thiếu Khanh hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, xem ra vừa rồi hắn biểu diễn rất thật, có thể đoạt giải rồi.Hẳn là đã lừa gạt được Đàm Linh và sư phụ nàng ta.Lữ Thiếu Khanh rụt đầu: "Trưởng lão bận rộn như vậy, ta sẽ không quấy rầy bà ta nữa."Đàm Linh giống như tướng quân đắc ý, ngạo kiều hừ một tiếng.Lữ Thiếu Khanh thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng tạm thời nhẹ nhõm, hắn nói với Đàm Linh: "Được rồi, cô nàng, ngươi sắp xếp cho ta một chỗ ở sau đó ngươi đi làm việc của ngươi đi."Đàm Linh càng thêm đắc ý, thậm chí cười rộ lên: "Sư phụ ta đã nói, thời gian ngươi ở Thánh Sơn, ta phải nhìn chằm chằm ngươi, đề phòng ngươi làm chuyện xấu."Lữ Thiếu Khanh ngây dại, hiện tại hắn cảm thấy giống như là Thánh Scơn sụp đổ, chôn vùi hắn.Hắn mắng to ở trong lòng.Đê tiện.Ta còn đang thấy kỳ quái vì sao ta không tra ra vấn đề gì trên lệnh bài.Thì ra là phái một camera di động đến nhìn chằm chằm hắn, hơn nữa còn là HD.Có cần thiết hay không vậy?Lữ Thiếu Khanh hung hăng khinh bỉ Nhuế trưởng lão ở trong lòng.Hắn có lý do tin tưởng, Nhuế trưởng lão nhất định là nhìn thấy hắn đẹp trai, cho nên mới muốn đề phòng hắn như vậy.Cho mình một tấm lệnh bài, nói có thể thông hành không trở ngại ở trên Thánh Sơn, có thể đi dạo phố khắp Thánh Sơn.Kết quả lại phái đồ đệ của mình đi theo hắn, giám thị hắn. Đây không phải là vừa nói vừa vả sao?Khinh bỉ, vạn phần khinh bỉ.Trong lòng Lữ Thiếu Khanh tức giận bất bình.Thế nhưng hắn lại không thể làm gì đối với việc này.Hiện tại hắn ngay cả ân cần thăm hỏi Nhuế trưởng lão cũng chỉ dám làm ở trong lòng, ngay cả rên một tiếng cũng không dám. Hết chương 959.

Bạn cần đăng nhập để bình luận