Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 568 - Kết bạn mà đi



Chương 568: Kết bạn mà điNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmThiều Thừa vỗ vỗ vào đầu Tiêu Y, cười hòa ái nói: "Yên tâm, Ma tộc mà thôi, không thấy sư phụ của con một kiếm bổ ba tên hay sao?""Ma tộc, thật ra cũng là nhân loại, không có gì đáng sợ."Nếu có thể, đương nhiên Thiều Thừa không muốn đối chiến với Ma tộc.Nhưng mà nếu ông không ra mặt, bọn họ không thể rời khỏi nơi này.Lăng Tiêu Phái là một trong tam đại môn phái của Tề Châu, thực lực mạnh mẽ.Nhưng mà lực ảnh hưởng của Lăng Tiêu Phái không truyền đến chỗ này, Thiên Cung Môn sẽ không nể mặt ông.Nếu trở mặt với Thiên Cung Môn, sẽ chỉ làm mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm.Chẳng bằng đường cong cứu quốc, để cho đồ đệ an toàn rời khỏi nơi này trước rồi tính sau.Úc Linh đứng ở cửa thuyền, nhìn Thiều Thừa hòa nhã hiền lành, dặn dò Tiêu Y giống như một vị phụ thân.Nàng biết vì sao Thiều Thừa phải ở lại, chủ yếu là suy nghĩ cho an toàn của Tiêu Y, trong lòng nàng nhịn không được cảm thán một phen, đồng thời cũng cảm thấy rất là hâm mộ.Tình cảm giữa sư phụ và đồ đệ thật tốt.Thiều Thừa lấy ra một thứ gì đó hình viên bàn, đưa cho Tiêu Y: "Con cầm lấy, theo nó, có thể tìm được sư huynh của con."Sự tò mò lấn át nỗi đau lòng của Tiêu Y, nàng mở to mắt, nhận lấy món đồ, cầm nó trong tay quan sát cẩn thận.Đó là một cái viên bàn to bằng hai bàn tay, hình dạng giống la bàn, bên trên có một cây kim đồng hồ huyền phù, đang không ngừng xoay tròn."Sư phụ, đây là cái gì?"Thiều Thừa mỉm cười: "Một món đồ nhỏ do ta làm, có thể đại khái chỉ ra vị trí sở tại của sư huynh con."Tiêu Y chấn kinh, vô cùng sùng bái.Chu choa, sư phụ giỏi quá, sư phụ ngầu quá.Khó trách sư phụ luôn tìm được Đại sư huynh và Nhị sư huynh một cách dễ dàng, hóa ra là do có vật này.Sư phụ quả nhiên không phải là linh vật."Nhưng mà, sư phụ, con, đến lúc đó con tìm người như thế nào?"Thiều Thừa cười ha hả: "Yên tâm đi, trên người sư phụ không chỉ có một món mà."Được rồi.Xem ra mình đã hỏi một câu hỏi ngu ngốc.Tiêu Y thu la bàn vào, lại hỏi: "Sư phụ, chúng ta không thể đi cùng à?"Thiều Thừa lắc đầu, còn chưa kịp nói chuyện, một giọng nói hùng hồn, mang theo vẻ khó chịu nồng nặc vang lên: "Tiểu nha đầu, nếu như có thể, sư phụ ngươi đã sớm mang ngươi đi rồi."Tiêu Y ngẩng đầu, một lão nhân dắt một thiếu nữ búi tóc kiểu hoàn tử bước đến phi chu của bọn họ.Ung Y nói với Thiều Thừa: "Thiều huynh, để cho người đồ đệ này của ta đi cùng đồ đệ của ngươi thôi, hai đứa có thể chăm sóc lẫn nhau, cũng tránh đám tiểu nhân kia giở trò sau lưng."Trên mặt Ung Y mang theo vẻ tức giận, vô cùng khinh thường những hành vi của Thiên Cung Môn, ông ta thổi bộ râu trắng bóng, thở phì phì nói: "Nếu không phải kiêng kị Hóa Thần sau lưng Thiên Cung Môn, ta đã sớm ra tay đánh chết đám khốn kiếp này rồi."Thiều Thừa lắc đầu, cũng không đồng ý với cách làm của Thiên Cung Môn: "Thân là đại môn phái, nhân số Ma tộc cũng không nhiều, lại chỉ muốn bảo tồn thực lực, không có một chút trách nhiệm nào."Bởi vì Lăng Tiêu Phái từng phạm sai lầm, nên chủ động gánh vác trách nhiệm của mình, lặng lẽ hy sinh hơn một ngàn năm.Số Ma tộc vừa xuất hiện, nhân số không nhiều lắm, lấy thực lực của Thiên Cung Môn vẫn có thể tiêu diệt bọn họ.Nhưng mà Thiên Cung Môn phát hiện Ma tộc khó gặm, nếu muốn tiêu diệt hết thì phải trả một cái giá đắt.Vì thế, Thiên Cung Môn rụt đầu về, bảo tồn thực lực của mình.Thậm chí không tiếc dùng cách làm người người oán trách này, thà là bị người ta chỉ vào mắng chửi, cũng không muốn tổn thất thực lực.Thiều Thừa cảm thấy Thiên Cung Môn còn chẳng có tư cách xách giày cho Lăng Tiêu Phái nhà mình.Mạnh Tiêu búi tóc hoàn tử phình khuôn mặt mũm mĩm, chỉ nhìn tần suất hít thở thôi cũng biết nàng ta đang giận tới mức nào."Sư phụ, chúng ta đi, đừng có ở lại đây làm cu li cho bọn họ.""Thiên Cung Môn có Hóa Thần, Ngọc Đỉnh Phái chúng ta cũng có Hóa Thần, không sợ bọn họ."Hóa Thần thôi, nhà ai không có một hai người?Ung Y lắc đầu, nói với Mạnh Tiêu: "Con đi cùng với đồ đệ của vị đạo huynh này đi, đi đến Triêu Thành chờ ta.""Sự kiện trước kia làm cho danh dự môn phái bị hao tổn, ta có thể bù lại nhân dịp này."Mạnh Tiêu nghe vậy, vẻ mặt buồn bã: "Sư phụ, là con gây phiền phức cho người.""Không có gì đâu, các con lên đường đi, đừng có ngừng lại, cũng đừng có quay đầu, đừng cho Thiên Cung Môn cơ hội đối phó với các con."Sau cùng Mạnh Tiêu đi nhờ phi chu của Tiêu Y rời khỏi nơi này.Tiêu Y và Mạnh Tiêu đứng ở đuôi thuyền, nhìn bóng dáng sư phụ của mình từ từ nhỏ đi, cho đến lúc biến mất không thấy."Đáng ghét!""Đáng chết!"Tiêu Y cùng Mạnh Tiêu không hẹn mà cùng mắng một câu, sau đó hai người liếc nhau, thấy vẻ ngầm hiểu lẫn nhau trong mắt đối phương."Ta là Mạnh Tiêu, đại sư tỷ của Ngọc Đỉnh Phái.""Ta là Tiêu Y, ừm, tạm thời giữ bí mật về môn phái."Hai người tự giới thiệu, nhìn nhau cười, cảm giác xa lạ giữa hai người nhất thời biến mất.Hai người đều cảm giác đối phương như là bạn cũ nhiều năm của mình."Mạnh Tiêu muội muội…"Mạnh Tiêu lập tức cắt ngang Tiêu Y: "Ta cũng không phải là muội muội, ta là tỷ tỷ, ngươi mới là muội muội."Nói đùa, trong môn phái nàng ta là đại sư tỷ, sao ra ngoài lại làm muội muội được chứ?"Ngươi là tỷ tỷ? Ngươi bao lớn rồi?" Tiêu Y không tin, Mạnh Tiêu còn chẳng cao bằng nàng.Tính luôn cả búi tóc mới miễn cưỡng ngang với nàng.Ngực cũng xẹp lép, vừa nhìn đã biết là chưa phát dục xong. Không phải muội muội thì là gì?"Ta đã hai mươi hai." Mạnh Tiêu ưỡn ngực: "Ngươi bao nhiêu rồi?""Ta mười tám." Tiêu Y vẫn không thể tin được Mạnh Tiêu lớn hơn mình: "Ngươi lùn hơn ta mà, hay là ngươi làm muội muội đi?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận