Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1997

Chương 1997Chương 1997
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nụ cười của Mặc Trường Dạ hoàn toàn biến mất, không thể ức chế được lửa giận. “Hồng Khanh, cái đồ tạp chủng nhà ngươi dám sỉ nhục ta?” Mặc Trường Dạ nhìn chòng chọc vào Tiểu Hồng: “Hôm nay ta nhất định phải phân thắng bại với ngươi.” Sát ý trần trụi bạo lộ ra.
Tiểu Hồng cười khẩy, đứng dậy, không chút sợ hãi: “Chăng lẽ lại sợ ngươi?” “Giết ngươi như giết gà!” “Cồng vọng!” Mặc Trường Dạ hét lớn một tiếng: “Ta sẽ khiến cho ngươi phải hối hận.”
Sát ý trong lòng hắn ta bốc lên tận trời, nhưng đầu óc vân giữ được lý trí.
Hắn ta biết bây giờ là một cơ hội tuyệt vời.
Từ khi Tiểu Hồng xuất hiện, hắn ta đã cảm thấy uy hiếp thật sâu.
Tuổi còn trẻ, thiên phú kinh người, không tới mấy năm đã bước vào Hóa Thần kỳ, thực lực đã theo sát hắn ta.
Bây giờ có cơ hội tốt, hắn ta mặc kệ Tiểu Hồng kia có bị thương không, chỉ muốn tranh thủ giết kỹ Tiểu Hồng, diệt trừ hậu hoạn.
“Hồng Khanh!” Ma Nhiên lo lắng hỏi: “Ngươi có thể chứ?” Doanh Thất Thất cũng tỏ vẻ lo lắng.
Tiểu Hồng bị thương không nhẹ, có thể phát huy được năm trên mười phần thực lực đã coi như lợi hại rồi.
“Chim nam không thể nói là không thể” Tiểu Hồng cười ha ha: “Chỉ là một con giòi đen thôi, xem ta dâm chết nó thế nào.”
Giòi đen? Sắc mặt Mặc Trường Dạ càng thêm khó coi, như đắp một đống bùn lên vậy.
Tên đáng chết.
Doanh Thất Thất hừ một tiếng, trong lời nói bao gồm cả sự quan tâm: “Ngươi không xem lại thương thế của mình xem thế nào à? Ngươi có thể đánh được hắn ta sao?”
“Cần thận té ngã.”
Ma Nhiên cực kỳ đồng tình, cau mũi một cái, tăng thêm vài phần đáng yêu: “Đúng vậy, đừng làm loạn.” Sau đó, hắn ta xoay nhãn châu vòng vòng đầy dữ dăằn: “Không bằng ta và ngươi cùng liên thủ đối phó với hắn ta, dù sao thì thực lực của hắn ta cũng mạnh hơn ngươi, không được tính là bắt nạt hắn ta.”
Mặc Trường Dã khẽ nhấch miệng.
Vừa rồi mặc dù thấy được Doanh Thất Thất cùng Ma Nhiên đứng bên cạnh Tiểu Hồng, quan hệ rất bất thường.
Nhưng khi nhìn thấy Doanh Thát Thất và Ma Nhiên quan tâm đến Tiểu Hồng như thế, một cảm giác đố kị chớp mắt đã sinh ra, sát ý càng sâu hơn.
Hắn ta đã coi Doanh Thất Thất là nữ nhân của mình từ lâu.
Hiện tại Tiểu Hồng đã xuất hiện, chẳng những khiến hắn ta cảm nhận sự uy hiếp mà còn cướp lấy nữ nhân của hắn ta.
Mặc Trường Dã đỏ mắt.
“Ta muốn giết ngươi.”
“Hừ!” Doanh Thất Thất đứng ra: “Mặc Trường Dã, để ta chăm sóc cho ngươi.” Nữ nhân chính mình coi trọng lại ra mặt vì kẻ khác, cảm giác này khiến cho Mặc Trường Dã sắp muốn điên rồi. “Đáng chết!” Mặc Trường Dã gầm thét: “Hồng Khanh, tên hèn nhát nhà ngươi, chăng lẽ ngươi muốn trốn sau lưng nữ thú sao?”
Tiểu Hồng hoàn toàn không quan tâm: “Ta có nữ thú để có thể trốn, ngươi có thể sao?” “Lại nói, ngươi đang xem thường nữ thú sao?”
Ma Nhiên cũng đứng ra: “Đúng vậy, đến đây, ngươi nói xem ngươi lợi hại như vậy, mấy thú chúng ta cùng liên thủ đối phó với ngươi.”
Ma Nhiên hiểu vô cùng rõ ràng, dù có cộng cả nàng ta, Tiểu Hồng và Doanh Thất Thất, ba người liên thủ cũng chưa chắc đã đánh thắng được Mặc Trường Dã.
Dù sao Mặc Trường Dã cũng là Vương tử Mặc Nha tộc, là tồn tại Hóa Thần hậu kỳ. Mấy thú bọn họ đầu bị thương, mười phần thực lực không còn lấy một.
Mặc Trường Dã căm hận trùng trùng, nói: “Tốt, tốt, các ngươi lên đi.” Nữ thú gì chứ, gặp quỷ đi thôi, giết hết các ngươi.
“Kẻ địch của mình, không cần ai giúp đỡ, tự mình giải quyết là được.”
Tiêu Y bỗng nhiên lên tiếng nói với Tiểu Hồng: “Làm việc ổn trọng một chút được không? Không thấy cả hai bọn họ đầu bị thương sao?” “Để cho Đại Bạch Tiểu Bạch và cả Tiểu Hắc tới giúp ngươi là được.”
Thật đúng là, hệt như Nhị sư huynh, đầu không biết thương xót nữ nhân. Dù sao cũng là bạn gái tương lai, đạo lữ tương lai, phải yêu thương cho tốt.
Ôi, được rồi, Nhị sư huynh là một hán tử thô kệch, chỉ biết đối tốt với Đại sư huynh thôi. Ta làm sư thúc cũng chỉ đành vất vả một chút, giúp Nhị sư huynh dạy dỗ chim của huynh ấy.
Tiểu Hắc, Đại Bạch, Tiểu Bạch ngáp dài uể oải đứng ra.
Ba con lom lom nhìn chằm chằm Mặc Trường Dạ dò xét, tựa hồ như đang suy nghĩ xem lát nữa sẽ ra tay từ vị trí nào cho tiện.
Ánh mắt như muốn ăn thịt người khiến cho Mặc Trường Dạ cảm thấy hết sức khó chịu.
Đương nhiên, cũng cực kỳ phẫn nộ.
Tiểu Hồng khoát tay ra hiệu không cần: “Sư thúc, không cần bọn chúng hỗ trợ, chỉ là một con giòi đen mà thôi, hai tay ta, không đúng, hai chân ta cũng có thể dẫm chết hắn ta.”
Tiêu Y chỉ chỉ lên trời: “Nhị sư huynh cùng Đại sư huynh lên trời rồi, không biết tiếp theo sẽ thế nào, ý của ta là nhanh chóng chơi chất hắn ta đi, không nên kéo dài ở đây lại phức tạp.”
“Đương nhiên ta biết con giòi thối này là thứ cặn bã, nhưng dù sao ngươi cũng đã bị thương, ổn thỏa là được.” Ổn thỏa?
Mặc Trường Túy không bình tĩnh được nữa, chỉ vào Tiêu Y mà gầm lên: “Ngươi xem ngươi vừa nói cái gì?”
“Đáng chết, các ngươi đầu là đám vô sỉ.”
Bại hoại, chắc chắn là bại hoại. Vốn còn tưởng rằng Doanh Thất Thất và Ma Nhiên muốn giúp Tiểu Hồng đã đủ vô sỉ rồi, vạn vạn lần hắn ta không ngờ được Tiêu Y lại trực tiếp cử ba con Tiểu đi, muốn bốn đánh một.
Hắn ta từng thấy thú không cần mặt mũi rồi, nhưng chưa từng gặp ai không biết xấu hổ như vậy.
“Vô sỉ?” Tiêu Y cười lạnh, chỉ vào Mặc Trường Túy, nói: “Tới, ta và ngươi đơn đấu, ai thua thì kẻ đó vô sỉ.”
Mặt mũi Mặc Trường Túy đỏ bừng lên, làm sao hắn ta đánh thắng được Tiêu Y? Nếu đánh thắng được, vừa rồi hắn ta đã mở miệng khiêu chiến chứ không phải đợi đại ca mở miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận