Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1565

Chương 1565Chương 1565
Kiếm quang lóng lánh, tản mát ra kiếm ý bạo liệt như một bàn tay to không ngừng vừa nắm vừa kéo hư không, dường như không gian bị kéo xuống đến cực hạn mà không ngừng rách ra răng rắc như một tấm gương bị vỡ.
Ngao Tăng cảm nhận được hơi thở tử vong, vội vàng hoàn hồn.
Nhưng một khoảnh khắc lão ta khựng lại vừa rồi đã đem lại cho Lữ Thiếu Khanh cơ hội tốt nhất.
Phụt!
Kiếm quang xuyên thấu cơ thể, để lại một lỗ máu khủng khiếp trên người Ngao Tăng, kiếm ý bạo liệt thuận theo vết thương điên cuồng xộc vào tấn công thân thể Ngao Tăng, không ngừng khuếch tán trong cơ thể lão ta. "AI"
Ngao Tăng kêu lên thảm thiết thê lương, như một con sài lang già bị thương.
Lữ Thiếu Khanh được thế không tha người, lần nữa vung ra một kiếm, dự định sẽ nhân cơ hội này chém chết Ngao Tăng.
Nhưng một sức mạnh cường đại từ bên cạnh đánh tới, Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể tránh đi, tạm thời bỏ qua cho Ngao Tăng.
Lữ Thiếu Khanh rất tức giận, chỉ vào Ngao Trường Đạo gầm lên:
"Ta đã nói không thể tin lời cam đoan của người Trung Châu các ngươi mài"
"Lý nãi nãi!"
Không thể tin lời cam đoan của người Trung Châu, tin sẽ chết người!
Tránh xa người Trung Châu, ngươi †a hắn đều hạnh phúc.
Ngao Trường Đạo đỡ lấy Ngao Tăng, trong lòng hãi nhiên. Tạm thời Ngao Tăng đã mất đi sức chiến đấu, không ngờ uy lực của một kiếm này lại kinh khủng đến thế.
"Nên, đáng chết!"
"Hắn, hắn cũng là Hóa Thần!"
Ngao Tăng nghiến muốn nát hai hàm răng, tự mình chịu phải hai kiếm của Lữ Thiếu Khanh, lão ta cảm nhận được rõ ràng thực lực của hắn.
Lão ta đau khổ, ánh mắt hơi chấn kinh: "Cảnh giới Hóa Thần tầng bai!"
Như vậy còn khó chịu hơn cả giết lão ta luôn đi cho rồi.
Lão ta hơn bảy trăm tuổi, từ nhỏ đã luôn cố gắng tu luyện, hiện tại mới là cảnh giới Hóa Thần tầng ba.
Lữ Thiếu Khanh mới bao lớn?
Tuổi hắn còn không bằng cái số lẻ của lão ta.
Còn có thiên lý không?
Ghen ghét, phẫn nộ, oán hận, mấy ngọn lửa cháy lên hừng hực trong nội †âm lão ta khiến cho Ngao Tăng suýt nữa thì xịt rắm tại chỗ.
Ngao Trường Đạo cũng khiếp sợ không gì sánh nổi.
Mẹ nó chứ con mèo này mới bao nhiêu tuổi?
Có một Hóa Thần là Kế Ngôn đã không hợp thói thường rồi, hiện tại lại có thêm một người nữa.
Rốt cuộc kiếp trước sư phụ của bọn họ đã lập nên công đức gì, mộ tổ được chôn ở nơi phong thủy thế nào mới có được cái vận khí cứt chó thu được hai đệ tử thiên tài thế này?
"Thì ra lâu nay ngươi vẫn luôn ẩn giấu thực lực. Hèn hạ, tiểu nhân vô sỉ!"
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Ngao Trường Đạo, nói: "Tạ ơn đã khích lệ!"
"Nhưng khi ngươi mắng ta hèn hạ vô sỉ có thể thêm hai chữ "đẹp trai" không?"
Nói xong, hắn còn vuốt vuốt tóc: "Dù sao thì, so với mấy lão già các ngươi, ta cũng quá con mẹ nó đẹp trai!"
Nụ cười dương dương đắc ý của Lữ Thiếu Khanh khiến cho một ngọn lửa vô danh bùng lên trong lòng Ngao Trường Đạo.
Không biết xấu hổi
Lão ta cưỡng chế ép lửa giận trong lòng xuống, lạnh lùng hỏi: "Ngươi vẫn luôn ẩn giấu thực lực?"
"Vì sao?"
"Vì sao à? Đương nhiên là vì hiện tại!" Lữ Thiếu Khanh khiến cho Ngao Trường Đạo tê cả da đầu, một luồng khí lạnh từ sống lưng bay thẳng lên đỉnh đầu lão ta: "Ngươi biết chúng ta sẽ đến đây?"
"Có chút đầu óc đều có thể đoán được!" Nụ cười của Lữ Thiếu Khanh khiến cho Ngao Trường Đạo càng khó chịu hơn, như thể hết thảy đều bị hắn nhìn thấu.
Nhìn Lữ Thiếu Khanh không khác gì một con hồ ly đang vẫy đuôi, toàn thân tỏa ra sự giảo hoạt.
Lão ta nghiến răng nói: "Ngươi chớ có đắc ý quá sớm. Ngươi cho rằng ngươi ẩn giấu thực lực là có thể ăn chắc được †a rồi sao?" "Ta mạnh hơn Ngao Tạng. Cảnh giới Hóa Thần trung kỳ tầng bốn" Ngao Trường Đạo nhàn nhạt tự ngạo tuyên bố.
Mặc dù chênh lệch một cảnh giới nhỏ, nhưng giữa cao thru với nhau, hơn kém một chút lại như chênh lệch giữa trời với đất vậy.
Lữ Thiếu Khanh giả bộ giật mình hỏi: 'Mạnh như vậy sao?"
Sau đó, hắn chần chờ nói: "Có thể thế này không? Cho ta một cơ hội đi, ta muốn làm người tốt."
"Coi như giữa mọi người chỉ là hiểu lầm thôi, được không?"
Ngao Trường Đạo cười lạnh: "Chuyện đến nước này rồi, đổi lại là ngươi, ngươi có đồng ý không?”
"Đương nhiên không đồng ý rồi!" Lữ Thiếu Khanh trả lời rất trực tiếp, thẳng thắn dứt khoát khiến cho Ngao Trường Đạo suýt nữa thì nghẹn một hơi không thở được.
Ngao Tăng ở bên cạnh nhắc nhở: "Không cần nhiều lời với hắn, mau giết hắn đi!"
Sau đó, Ngao Tăng nhắm mắt lại tập trung chữa thương, lão ta sắp không duy trì được nữa rồi.
Kiếm ý của Lữ Thiếu Khanh cực kỳ dữ dẫn, như một con rắn lớn mạnh mẽ đâm lao trong cơ thể lão ta, như muốn đâm nát thân thể lão ta thành từng mảnh vỡ mới bỏ qua.
Ngao Trường Đạo lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh, lộ ra sát ý thật sâu.
"Không công bằng. Ngươi mạnh như thế, không bằng trước hết cứ đâm cho ngươi mười tám kiếm đã, được không?"
Đến lúc này hắn vẫn còn cà lơ phất phơ, không hề để lão ta vào trong mắt. Ngao Trường Đạo lấy một cây chùy nhỏ ra.
Một cỗ khí tức hùng hậu phát ra như một tòa núi nhỏ khiến cho người ta cảm thấy áp lực nặng nề.
Vũ khí trong tay, Ngao Trường Đạo ngạo khí ngàn vạn, tự tin mười phần, ngạo nghễ giới thiệu vũ khí của mình: "Thanh Mộc Diệu Thạch chùy, cấp bậc lục phẩm, là pháp khí bản mệnh của ta, do chính ta nuôi dưỡng mấy trăm năm, vô số kẻ địch đã bị nó nện thành thịt nát."
"Hôm nay, đến phiên ngươi, ta sẽ nện ngươi thành thịt nát!"
Pháp khí lục phẩm, dù lão ta có là trưởng lão Ngao gia cũng chỉ có một món này, coi nó là tâm can bảo bối.
Hiện tại lão ta lấy ra giới thiệu với Lữ Thiếu Khanh cũng có vài phần ý tứ khoe khoang. Lữ Thiếu Khanh nhìn mà nước bọt chảy ra ào ào. Lý nãi nãi ơi, lại là lục phẩm.
Pháp khí lục phẩm đã là tiêu chuẩn thấp nhất của Hóa Thần sao?
Lữ Thiếu Khanh cúi đầu nhìn Mặc Quân kiếm trong tay mình. Nó vẫn là pháp khí ngũ phẩm, vẫn trong thời kỳ quá độ, còn kém một chút nữa mới tới lục phẩm.
"Thật sự là bảo bối!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận