Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1615

Chương 1615Chương 1615
"Trên đường đi gặp phải khá nhiều chuyện, não chó chúng ta sắp bị đánh văng ra luôn rồi."
"A, không đúng, là não chó của Đại sư huynh ta sắp bị đánh văng ra luôn rồi."
Trên đường đi hắn và Kế Ngôn chiến đấu vô số trận, không nói cửu tử nhất sinh nhưng cũng là nguy hiểm trùng điệp, trải qua muôn vàn khó khăn.
Hai người bọn họ đều thuộc lại người chiến đấu là có thể đột phá, trải qua nhiều như vậy còn không đột phá, bọn hắn còn phải suy nghĩ lại xem mình có phải thiên tài hay không nữa.
Doãn Kỳ trừng to mắt: "Đây cũng quá dọa người đi, các ngươi không phải đã dùng tà pháp gì đấy chứ?" "Không đúng." Doãn Kỳ sau đó cũng kịp phản ứng, nhìn hằm hằm Lữ Thiếu Khanh: "Tôn kính Đại sư huynh một chút cho ta."
"Đại sư huynh lợi hại như vậy, ngươi đừng có dùng tà pháp làm hư huynh ấy, ngươi tự học hư chẳng ai quan tâm đến ngươi."
"Cắt cắt cắt, có biết nói chuyện không vậy, biết thế nào gọi là thiên tài không?"
Thời gian sau đó, trên đường đi Lữ Thiếu Khanh cũng tiện thể tìm hiểu từ Doãn Kỳ tình hình của vài môn phái trong mấy nay.
Cho dù cả nhà lớn nhỏ Thiên Ngự Phong đã rời khỏi môn phái năm sáu năm nhưng chút thời gian ấy cũng chẳng tính là gì.
Thời gian của tu sĩ đều dùng đơn vị năm, đừng nói vài năm, cho dù là mười mấy năm, vài chục năm cũng đều rất bình thường.
Mấy năm nay Lăng Tiêu Phái không có vấn đề gì lớn, ngược lại, môn phái hàng ngày đều rất hot, phát triển mạnh mẽ.
Nói theo cách của Doãn Kỳ thì môn phái đã giàu lên rất nhiều, phúc lợi môn phái của đệ tử môn nhân đều tăng lên rất nhiều khiến tài nguyên tu luyện của các đệ tử gia tăng lớn, giúp thực lực mọi người đột nhiên tăng mạnh.
Những đệ tử thân truyền giống như các nàng đều nhao nhao đột phá, tiến vào cảnh giới Nguyên Anh.
Mấy người Doãn Kỳ các nàng không biết vì sao nhưng Lữ Thiếu Khanh có thể đoán được vì sao.
Chuyện trong hung địa động thiên đã giải quyết, môn phái không cần tiếp tục đầu tư tài nguyên vào nữa, tài nguyên dư ra dĩ nhiên có thể dùng để phát triển môn phái, tăng thực lực đệ tử môn nhân.
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, hết sức vui mừng nói: "Rất tốt, xem ra trong những năm ta không ở môn phái, môn phái còn có thể phát triển như thế, không tệ, không tệ."
Lúc này Doãn Kỳ liếc Lữ Thiếu Khanh một cái, loại ngữ khí gia trưởng này nghe thật vô sỉ.
"Ta cảm thấy là ngươi không ở môn phái, không làm tấm gương xấu cho mọi người khiến mọi người càng có thêm nhiệt tình tu luyện."
Tiếp theo, chuyện tốt nói xong rồi, Doãn Kỳ bắt đầu nhắc đến những chuyện bực mình môn phái gặp phải. "Nhưng mấy năm gần đây, Quy Nguyên Các càng ngày càng quá đáng, người của chúng ta bên ngoài gặp phải bọn hắn, bọn hắn luôn luôn khiêu khích VÔ cớ."
"Hai bên đã xảy ra rất nhiều xung đột, tử thương không ít, thật sự là những tên hèn hạ đáng ghét."
"Nhưng chưởng môn vẫn luôn bảo chúng ta khắc chế, cố gắng để không xảy ra xung đột với người của Quy Nguyên Các.
Lữ Thiếu Khanh lại tán đồng nói: "Rất tốt, Quy Nguyên Các lợi hại như vậy, sợ một chút cũng tốt."
"Sợ cái quái gì. Doãn Kỳ nghe xong liền nổi giận, thở phì phò nói: "Ngươi thì hiểu cái gì, đã bị người ta khi dễ còn không thể đánh lại, có ý nghĩa gì."
"Ta nhìn ngươi là ngứa da." Lữ Thiếu Khanh lập tức nói: "Người Quy Nguyên Các đáng chết, khi nào đó chúng ta sẽ diệt Quy Nguyên Các, trả lại bình yên cho Tề Châu."
Doãn Kỳ lại hồ nghỉ nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: "Quy Nguyên Các có Hóa Thần, ngươi còn muốn diệt người ta?
"Nằm mơ đâu có phạm pháp."
"A a, tức chết ta rồi" Doãn Kỳ tức giận đến mức toàn thân run lên, không nói hai lời liền rút cự kiếm ra: "Ta phải chém chết ngươi."
Lữ Thiếu Khanh thấy thế, trước tiên chạy ra khỏi khoang tàu: "Nơi này quá khó chịu, ta ra ngoài hóng gió."
"Tức chết ta rồi!" Nhìn Lữ Thiếu Khanh chạy nhanh như vậy, Doãn Kỳ tức giận nện một quyền lên boong tàu, tạo ra từng vết nứt trên boong tàu. Thái Mân ở bên cạnh đứng xem cười trộm, ở trong môn phái Doãn Kỳ hùng hùng hổ hổ, tùy tiện, không ai dám tuỳ tiện trêu chọc.
Một khi chọc giận nàng ta, tất nhiên sẽ bị nàng ta đuổi theo đánh.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh trước mặt, Doãn Kỳ bị tức đến dậm chân, lại không làm gì được Lữ Thiếu Khanh.
"Cười cái gì mà cười." Doãn Kỳ tức giận trừng Thái Mân một chút: "Tên này đáng ghét nhất."
Thái Mân lại hỏi dò: "Ngươi nói, ta có thể trở thành đệ tử Thiên Ngự Phong không?"
Thái Mân bái nhập Lăng Tiêu phái, lúc ấy nàng ta hi vọng có thể trở thành đệ tử Thiên Ngự Phong.
Dù sao cho dù Kế Ngôn hay Lữ Thiếu Khanh, hay Tiêu Y đều để lại cho nàng ta ấn tượng sâu sắc.
Nhưng lúc đó gia trưởng của Thiên Ngự Phong Thiều Thừa đã mang theo một nhà từ lớn đến nhỏ rời khỏi Thiên Ngự Phong, không có ai ở nhà.
Cho nên cũng liền gác lại.
Doãn Kỳ lầm bầm một câu: "Ngươi đi Thiên Ngự Phong, sớm muộn cũng sẽ bị hắn làm hư."
"Doãn Kỳ sư tỷ!" Thái Mân cắn tay Doãn Kỳ, lộ ra vẻ cầu khẩn.
Doãn Kỳ không có cách nào: "Được rồi, ta dẫn ngươi đi hỏi thử một chút, hắn không chịu, ta chém chết hắn."
Doãn Kỳ mang theo Thái Mân trong lòng thấp thỏm kích động tìm được Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh lúc này đang nằm trên đỉnh thuyền hóng gió.
Sau khi biết được suy nghĩ trong lòng Thái Mân, Lữ Thiếu Khanh không từ chối: "Đến thì đến, nhưng đệ tử thân truyền, ngươi đừng hi vọng."
Tuyệt đối không thể để cho sư phụ thu đồ đệ nữa, sư muội ngốc đã đủ khiến hắn đau đầu rồi.
Thiên Ngự Phong đến thêm vài người nữa cũng được, như vậy không đến nỗi sau khi cả nhà lớn nhỏ bọn hắn ra ngoài chơi, không ai giữ nhà.
Thái Mân vui mừng: "Gặp qua Lữ sư huynh!"
Lữ Thiếu Khanh gật đầu: "Không cần khách khí như thế, về sau mọi người là người một nhà, thoải mái một chút là được."
"Gặp Đại sư huynh ngươi có thể mắng hắn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận