Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2031

Chương 2031Chương 2031
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Không ngờ Lữ Thiếu Khanh còn cảm nhận được có khí tức sinh mệnh trên đó.
Rất bất thường!
Lữ Thiếu Khanh thầm hô to. Đáng lẽ là thứ hủy diệt, nhưng lại có sinh cơ bừng bừng, cái này không khác thường thì thứ gì mới là khác thường?
Tâm thần khẽ động, tia chớp màu đen xuất hiện quấn quah tay hắn thành một cái bao tay bằng điện.
Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng vươn tay đụng vào tầng màng mỏng kia.
Nhìn thì rất mỏng mầm, nhưng cảm giác đem lại cho Lữ Thiếu Khanh lại là nặng nề và cứng rắn.
Ngay khi Lữ Thiếu Khanh định dùng sức mạnh để khống chế, quả cầu màu vàng kim trong cơ thể hắn đột nhiên tỏa sáng rực rỡ, sau đó tia chớp màu đen dường như sống lại.
Nó dần dần tràn ra bao phủ khắp chùm sáng trước mắt. Khẽế phù một tiếng, trong ánh mắt ngạc nhiên của Lữ Thiếu Khanh, hào quang tách một cái vỡ nát, hoặc là nói, nó bị hấp thu gần hết.
Như vừa làm chuyện xấu, tia chớp đen vèo một cái lùi về trong cơ thể.
Sau đó, dường như cảm thấy gì đó, Mặc Họa chậm rãi mở mắt.
Thấy Lữ Thiếu Khanh gần như đối diện với mình, hắn ta cũng ngạc nhiên hô lên. “Ngươi!”
Đầu óc của Mặc Họa nhất thời không kịp phản ứng. Nơi này hẳn là không ai vào được mới phải, cho dù có ai tiến vào thì cũng không ai phá được tầng phòng hộ cuối cùng kia chứ.
Vì sao vậy?
Mặc Họa nghĩ mãi mà không rõ, đầu óc trống rồng.
Lữ Thiếu Khanh nhoẻn miệng cười, như một đứa trẻ làm sai chuyện mà nói: “Ta không cố ý đầu, thật xin lỗi.”
Ngoài miệng thì nói xin lỗi nhưng động tác thì không chậm trễ chút nào.
Hắn lóe lên một cái, như mãnh hổ bổ nhào về phía Mặc Họa. Mặc Họa kinh hãi, theo bản năng vội lui lại, đồng thời thân thể cũng tản ra sương mù màu đen.
Màn sương đen vừa hiện, như hóa thành một tấm thuần thật dày, Mặc Họa yên tâm một chút..
Lẻ loi một mình, chỉ có màn sương đen này là cho hắn ta cảm giác an toàn một chút. Nhưng mài
Sương đen phun trào, Lữ Thiếu Khanh không chút trở ngại xuyên qua.
Mặc Họa kinh hãi. “Này!”
Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm lên tiếng chào, đầu như thiết chùy hung hãng vọt tới Mặc Họa.
OànhI
Ngaol
Lữ Thiếu Khanh ngao một tiếng
Bên này Mặc Họa nổ đom đóm mắt, đầu váng mắt hoa, cảm thấy như vừa bị một viên thần thạch nện vào đầu, óc muốn xô ra hết cả. Cơn đau kịch liệt khiến cho hắn ta muốn kêu toáng lên. Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại kêu lên trước, cảm giác bi phân xông lên khiến cho hắn ta quên cả kêu.
Mẹ nó, ta mới bị thương có được không? Ta còn chưa kêu, ngươi kêu cái gì? “Đáng... đáng chết!” Mặc Họa gầm thét: “Ta muốn.. giết... giết ngươi!”
“Giết cái gì mà giết!” Bên này Lữ Thiếu Khanh đáp lại, sau đó lại dùng đầu như thiết chùy mà đập mạnh vào Mặc Họa. Oành!
Lại một tiếng vang cực lớn, dường như Mặc Họa nghe được cả tiếng xương của mình bị nứt ra.
“A”
Trước mắt càng nhiều sao hơn, dường như Mặc Họa thấy được cả tinh hà trên trời. Hơn nữa còn là tinh hà đang lưu động, vô số ngôi sao đang bay vòng vòng.
Bay rồi lại bay, bỗng nhiên chúng hóa thành cơn sóng tỉnh hà mãnh liệt phủ xuống bao lấy hắn ta.
Thần thức giống như nước thủy triều, sôi trào mãnh liệt bao phủ lấy Mặc Họa.
Thừa dịp Mặc Họa đầu choáng váng, ý thức mơ hồ, thần thức của Lữ Thiếu Khanh tiến quân thần tốc. Như đại quân trùng trùng điệp điệp, trực đảo hoàng long, giết cho hắn ta lật ngựa.
Mặc Họa muốn ngăn cản phản kháng, nhưng mà hắn ta còn đang mơ màng, đợi khi hắn ta lấy lại tinh thần, thần thức của Lữ Thiếu Khanh đã giết vào trong đầu hắn ta. “Đáng chết!”
Mắt Mặc Họa lộ ra hung quang, ý thức trầm xuống cũng tiến vào trong thức hải. Tong thức hải cảm nhận được người xâm nhập, mây đen dày đặc, nộ hải cuồng đào, ngưng tụ sức mạnh muốn đuổi người xâm nhập ra. Chung quanh sương mù màu đen cuồn cuộn làm cho người ta cảm thấy ngạt thở.
“Ngươi tự tìm đường chết!” Sau khi thần thức của Mặc Họa tiến vào trong nháy mắt hóa thành một con chim cốc to lớn.
Miệng móc vuốt sắc, toàn thân màu đen, đôi mắt âm tàn đỏ ngầu nhìn chòng chọc vào Lữ Thiếu Khanh.
“Thân thể ta bị thương, không phải là đối thủ của ngươi, vốn cho rằng lần này phải tạm trốn đi, không ngờ, ngươi lại tự bất tỉnh.”
“Ha ha.” Mặc Họa há mồm cười lạnh, miệng quạ đen trông vô cùng buồn cười. Hắn ta bị Kế Ngôn bổ, bị Lữ Thiếu Khanh bổ, đã sớm bị thương nghiêm trọng, chiến lực tổn hao nhiều. Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao một lần nữa đối mặt với Lữ Thiếu Khanh phản ứng của hắn ta đã không còn đủ linh mẫn. Nhưng thần thức của Lữ Thiếu Khanh dám xông tới, muốn vật lộn trực tiếp với hắn ta đúng là không còn cầu mong thêm gì khác.
Thân thể sát khí ngút trời của hắn ta toát ra từng đượt sương mù màu đen.
Lữ Thiếu Khanh đánh giá Mặc Họa một phen, trong lòng có cỗ minh ngộ, bỗng nhiên kịp phản ứng: “Ngươi không đơn thuần là bị thôn phệ, ngươi đã dung hợp một phần ý thức với Xương Thần.”
“Ha ha.” Mặc Họa phát ra tiếng cười đắc ý: “Không sai, chúng ta đã trở thành một thể.”
Lông chim toàn thân đầu đang run rẩy, không chút kiêng ky cười to, càn rỡ, đắc ý.
Bí mật ẩn giấu mấy trăm năm nay vần luôn giấu kín trong lòng, vẫn luôn làm việc cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ người khác biết.
Hiện tại rốt cục có thể thông báo bí mật trong lòng mình với mọi người, loại đắc ý đó có thể tưởng tượng ra được. Nhưng mài
Lữ Thiếu Khanh nhàn nhạt trả lời một câu: “Ơ.”
Ờ?
Cổ chim của Mặc Họa như bị người ta bóp lại, tiếng cười đột nhiên im bặt.
Hắn ta trừng mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Ờ là có ý gì?
Ngươi phản ứng nhiều thêm một chút ngươi sẽ chết à? Không có chấn động thì cũng phải cho ta một chút kinh ngạc chứ?
Ta che giấu lâu như vậy, là kẻ đứng sau yêu tộc đấy.
Ngươi cho rằng ta không bị thôn phệ hoàn toàn mà có thể dễ dàng dung hợp thành một thể sao?
Con mẹ nó giờ ngươi lại cho ta một phản ứng như vậy? Ngay cả kinh ngạc cũng không có.
Ngươi còn là người sao?
Có biết phối hợp diễn xuất không hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận