Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1297: Cho ngươi xem một thứ

Chương 1297: Cho ngươi xem một thứChương 1297: Cho ngươi xem một thứ
Thấy Lữ Thiếu Khanh không có ý định tránh ra, sắc mặt Tương Quỳ hoàn toàn lạnh đi.
Khí tức bức bách tràn ra, lúc ông ta định ra tay, Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên nói: 'Chậm đã, ta cho ông coi thứ đồ rồi ông hãng quyết định ra tay, thế nào?"
"Xem đồ?" Dận Khuyết cười: "Chẳng lẽ định đem bảo bối nào ra hạ lửa giận của đại trưởng lão sao?"
"Ngây thơi”
Ánh mắt Tương Quỳ vẫn lạnh lùng như cũ: "Thứ gì?"
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc, cổ tay lộn một cái, mấy thứ vật liệu xuất hiện trong tay. Sau đó hắn ném xuống, tâm thần động một cái, một trận pháp đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người.
Sắc mặt đám người Tương Quỳ vừa thấy liền biến đổi, thủ pháp rất tùy ý, trong nháy mắt đã bố trí xong một trận pháp.
Tương T¡ Tiên không kìm được thán phục: "Thành tựu trận pháp của Mộc công tử đúng là lợi hại."
Dận Khuyết thấy Lữ Thiếu Khanh lộ ra thủ đoạn này, cộng thêm lời thán phục của Tương T¡ Tiên thì sự ghen tị như ngọn lửa bốc cháy trong lòng, khiến mặt mũi hắn ta vặn vẹo.
Hắn ta không kìm được cười lạnh một tiếng: "Ngươi làm như vậy là muốn nói ngươi sẽ bày trận à?"
"Hay nói, ngươi biết bày trận, ngươi có thể uy hiếp được đại trưởng lão?" Lữ Thiếu Khanh gật đầu, nói với Dận Khuyết: "Không ngờ ngươi cũng có chút đầu óc đấy."
"Không sai, chính là ý này."
"Ha ha, ngây thơ, buồn cười..."
Dận Khuyết ha ha cười lớn, những người khác cũng không hiểu.
Một trận pháp, hơn nữa trông cũng không phải trận pháp cao cấp, làm sao có thể uy hiếp được một vị Hóa Thần?
"Trước khi cười không thử cảm thụ một chút sao?"
Mọi người nghe vậy, theo bản năng cảm nhận thử trận pháp Lữ Thiếu Khanh bố trí.
Đây là một trận pháp nhỏ, bọn hắn cũng không nhìn ra đây là trận pháp gì.
Song sau khi bọn hắn thử cảm thụ, sắc mặt hơi thay đổi. "Cái này, đây là khí tức trong tổ chức?"
Nơi đám người Tương Ti Tiên sinh sống lâu như vậy, bọn hắn lập tức nhận ra.
Tuyệt đối là khí tức nơi bọn hẳn sống.
Hơn nữa còn là khí tức ở khu vực gần Nghị sự đại điện.
Sắc mặt Tương Quỳ thay đổi: "Truyền tống trận?"
Lữ Thiếu Khanh giơ một ngón tay cái lên với Tương Quỳ: "Quả nhiên lợi hại, thật không hỗ là Đại trưởng lão."
"Không sai, đúng là truyền tống trận."
Tương Quỳ nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong lòng lại có một dự cảm xấu hiện lên: "Ngươi muốn làm gì?" Lữ Thiếu Khanh không trả lời câu hỏi của Tương Quỳ mà hỏi ngược lại Tương Quỳ: "Trong tổ chức của ngươi có lế có nhân gian đúng không?"
"Ta cũng từng nghe nói bọn hắn trung thành với Tế thần, vẫn luôn tìm kiếm tung tích thế giới Huyền Thổ."
"Ông nói, nếu như đánh nhau ở đây, ba động nơi này thuận theo truyền tống trận truyền đi, ông nói người bên ngoài có thể nắm bắt được tồn tại của thế giới Huyền Thổ không?"
Lời của Lữ Thiếu Khanh khiến Tương Quỳ biến sắc, ông ta biết Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì.
"Ngươi đang uy hiếp ta?"
Mọi người trong nháy mắt biết vốn để Lữ Thiếu Khanh đối chọi với Tương Quỳ là gì.
Lợi dụng điểm yếu thế giới Huyền Thổ để uy hiếp Tương Quỳ.
Thật hèn hạ.
Lữ Thiếu Khanh cười lên: "Không dám, ta nào dám uy hiếp ông? Con người †a là lễ phép nhất, sao có thể đối đãi với trưởng bối như vậy?"
Tiếp theo giống như đang nhắc nhở Tương Quỳ: "Một khi quái vật màu đen biết rõ tọa độ, bọn chúng có thể đi xuyên qua truyền tống chen chúc tới."
"Bọn chúng có thể che khuất bầu trời, vô cùng vô tận, giống như châu chấu, có thể dung dung hủy diệt một thế giới."
Nói không phải uy hiếp, nhưng mà trong ngoài lời nói đều là ý uy hiếp.
Việc này chọc cho Tương Quỳ giận đến mất không ngừng nghiến răng.
Sắc mặt Tương Quỳ âm trầm, bỗng nhiên vung tay lên, truyền tống trận trên mặt đất tan thành mây khói.
Ông ta giận dữ quát một tiếng: "Tiểu tử, không ai có thể uy hiếp ta."
Một khắc sau liền xuất thủ với Lữ Thiếu Khanh, gần như mang theo thế lôi đình vạn quân.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh đã sớm đề phòng, tâm thần động một cái, dưới chân lại một lần nữa xuất hiện một trận pháp, một trận pháp le que vài đạo trận văn nhìn như tùy ý vẽ lên.
Dáng vẻ Tương Quỳ sợ hãi.
"Ngươi..."
Da đầu Tương Quỳ tê dại, tay dừng lại giữa không trung, tiến thối lưỡng nan.
Còn mấy người trẻ tuổi Tương Ti Tiên sau khi nhìn thấy như nhìn thấy quỷ, Tả Điệp kinh ngạc kêu lên: "Tế, trận pháp Tế thần."
Sắc mặt mọi người đều biến đổi, vô cùng hoảng sợ nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Cho dù là người tổ chức Thí Thần thì truyền tống trận như vậy bọn hắn cũng rất quen mắt.
Quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
Tế thần và nanh vuốt đều dựa vào truyền tống trận như vậy để khống chế bộ tộc bên ngoài, nô dịch nhân loại, tạo thành một tấm lưới lớn.
Đối với truyền tống trận quái vật sử dụng, ngàn năm qua tổ chức Thí Thân vẫn luôn nghiên cứu, vẫn muốn phá giải.
Đáng tiếc nó quá mức cao thâm, trong thượng tầng tổ chức Thí Thần không có ai có thể phá giải được.
Trước đó Lữ Thiếu Khanh có thể phá hỏng truyền tống trận quái vật đã khiến bọn hắn cảm thấy kinh ngạc, bây giờ lại còn có thể bố trí ra, thật là lật đổ sức tưởng tượng của bọn hắn.
Đối với sự khiếp sợ của mấy người Tương Quỳ, Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng.
Bà nội nó, không cho các ngươi thấy chút sự lợi hại các ngươi thật sự tưởng ta dễ khi dễ sao?
Lữ Thiếu Khanh đạp đạp trận pháp dưới chân, cười híp mắt nói: "Ngươi xem, †a chỉ cần truyền linh lực vào là có thể khởi động, ngươi cảm thấy quái vật có thể truyền tống tới không?"
"Tiểu tử, ta khuyên ngươi đừng đùa với lửa." Sắc mặt Tương Quỳ hết sức khó coi, căn răng nghiến lợi: "Nếu không ta sế khiến ngươi phải hối hận."
"Đúng, đừng đùa với lửa." Lữ Thiếu Khanh nói với Tương Quỳ: "Đừng dọa ta." "Con người ta nhát gan nhất, nếu như bị dọa sợ không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu."
Đồng thời, dưới chân hội tụ linh lực, làm bộ muốn truyền vào trong trận pháp.
Tương Quỳ nhìn động tác dưới chân Lữ Thiếu Khanh, vội vàng hét: "Tiểu tử, chớ làm loạn."
"Có gì từ từ nói."
Lữ Thiếu Khanh ngoáy ngoáy lỗ tai: "Chớ có hét, ta nhát gan, không chừng bị sợ đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận