Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 599 - Câu dẫn đồ nhi ngoan của ta, đáng chém



Chương 599: Câu dẫn đồ nhi ngoan của ta, đáng chémNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmUng Y đấm ngực, đau lòng nhức óc.Lữ Thiếu Khanh cố ý nói với Mạnh Tiêu: “Ta muốn nhờ sư phụ cô giúp một tay, sư phụ cô không đồng ý. Vậy thì ta rảnh rổi nên muốn cùng cô đi tản bộ. Dù sao giữa hai người chúng ta cũng coi như có giao tình thâm hậu.”Lời này Mạnh Tiêu thích nghe, không phải sao, đã từng cùng đối phó với mấy tên khốn kiếp Lãnh Dược kia, tình cảm chiến đấu sâu đậm lắm.Mạnh Tiêu không muốn hỏi đi làm chuyện gì, chỉ vui vẻ nói: “Được, chúng ta đi tản bộ.”“Không, không được.” Ung Y ngồi không yên, nhảy dựng lên, lập tức ngăn cản: “Ai nói ta không đồng ý?”Ung Y hung hăng trợn mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh một chút, nói với Mạnh Tiêu: “Con chờ ở đây, ta cùng hắn đi ra ngoài một chuyến.”Mạnh Tiêu hiếu kì: “Ra ngoài làm gì a? con cũng muốn đi xem.”Tiêu Y nghe vậy, cũng vội vàng chạy tới gần mấy bước: “Nhị sư huynh, ta cũng muốn đi.”Ung Y càng tức, rõ ràng tên khốn này đã có sư muội rồi còn tới câu dẫn đồ nhi ngoan của ta, đáng chém!Lữ Thiếu Khanh quát Tiêu Y: “Bớt làm bừa, chờ ở đây!”Nói đùa, đang đi tìm ma tộc gây phiền phức, gặp ma tộc mình chạy cũng không kịp, sao lo được cho bằng ta.Tiêu Y nghe vậy, chỉ có thể bĩu môi, rầu rĩ không vui đợi ở một bên.Ung Y cũng nói với Mạnh Tiêu: “Đồ nhi ngoan, con ở đây, ta đi một chút rồi về.”“Không được, con cũng muốn đi xem.” Ánh mắt Mạnh Tiêu rơi trên người Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh nói với Mạnh Tiêu: “Các cô vướng víu đi theo làm gì? Ở đây trông sư muội ta giúp ta, đừng chạy lung tung.”“Được!” Mạnh Tiêu đồng ý.Không được, tim đau quá.Ung Y che ngực, im lặng nghẹn ngào.Đồ đệ nhu thuận của mình đâu?Vì sao không nghe lời mình mà nghe lời tiểu tử khốn kiếp này?Mới được bao lâu chứ?Mới ba tháng đấy?Chỉ tiếp xúc với tiểu tử khốn kiếp chút thời gian mà bị dạy hư rồi sao?Trên đường đi, mắt Ung Y mang theo hung quang, hung tợn nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.Lão rất có kích động muốn nửa đường giết người diệt khẩu, giết chết cái tên có ý đồ với đồ đệ mình này.“Tiểu tử, ngươi muốn ta làm cái gì?”Lữ Thiếu Khanh mỉm cười: “Giúp ta áp trận, chờ khi có người tới thì cản giúp ta, ta muốn giết một ma tộc.”Ung Y như nghe thấy câu chuyện cười: “Giết? Ngươi tưởng ma tộc là gà con à?”“Nói giết là giết, Lữ Thiếu Khanh mỉm cười: “Giúp ta áp trậnĐợi được cơ hội dĩ nhiên phải hung hăng phê bình, hung hăng khinh bỉ tiểu tử khốn kiếp này một chút.Ung Y cậy già lên mặt, giáo huấn Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi cho rằng ma tộc dễ giết như vậy sao? Cẩn thận lại tự hy sinh mình đấy. còn nữa, đây là chuyện của Thiên Cung môn, ngươi để tâm vậy làm gì?Ung Y chỉ hận nước miếng của mình không đủ độc, phun lên mặt Lữ Thiếu Khanh để độc chết tên này.Lữ Thiếu Khanh quang minh lẫm liệt, chính nghĩa bay thẳng mấy tầng mây: “Đối phó với ma tộc là trách nhiệm của mọi người. Ma tộc xâm lấn, thân là người chính nghĩa sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn chứa?”Ung Y bị lời này của Lữ Thiếu Khanh làm cho sững sốt, trong lúc nhất thời lão không thể hiểu lời này của Lữ Thiếu Khanh là thực tâm hay lừa gạt lão.“Tiểu tử ngươi, nói thật sao?” Ung Y sửng sốt nửa ngày mới chần chờ mở miệng.Nếu thật sự như vậy, tiểu tử này là kẻ xốc nổi, là người không có đầu óc.Nếu là giả, tiểu tử này là kẻ ngốc, cũng là người không có đầu óc.Ừm, cho dù như thế nào, tiểu tử này không thể gây họa cho đồ nhi ngoan của ta được.Lữ Thiếu Khanh mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt khiến người ta không thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, không thể thấy rõ bộ mặt của hắn.Hắn nói với Ung Y: “Trước mặt ma tộc, ân oán cá nhân không đáng nhắc tới, rộng lượng một chút, tầm nhìn xa một chút, đừng để người ta chê cười.”“Ông thân là chưởng môn Ngọc Đỉnh phái nên làm tấm gương tốt, đừng để người khác xem nhẹ Ngọc đỉnh phái.”Ung Y lại sửng sốt nửa ngày, lời nói này có hơi không thích hợp rồi.Nửa ngày sau, Ung Y mới kịp phản ứng, nổi giận: “Tiểu tử ngươi là đang giáo huấn ta?”Khốn kiếp, chưa xuất giá đã không tôn trọng ta như vậy.Chờ ngươi qua cửa, chẳng phải định đuổi ta ra khỏi cửa sao?Phì, ta đang nghĩ gì vậy?Ung Y thổi râu ria, hàm râu trắng bóng tức đến mức dựng đứng lên, ngươi làm phản rồi.Lữ Thiếu Khanh vội vàng nói: “Không dám, ta nào dám giáo huấn người, mười mạnh như vậy, lợi hại như vậy.”Ý là, ta không mạnh, ta không lợi hại, ngươi sẽ dám giáo huấn ta?“Tiểu tử, hôm nay ta phải nói chuyện rõ ràng với ngươi, thế nào gọi là kính lão...”“Đừng làm rộn nữa, nào.” Lữ Thiếu Khanh chỉ vào phía trước, nói với Ung Y: “Ung tiền bối, ông trốn trước, nếu như ma tộc có người khác đến, ông cản giúp ta, ta đi giết nữ ma tộc kia.”“Nói hay lắm.” Ung Y vẫn hết sức khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh, không hề tin lời Lữ Thiếu Khanh.“Nếu như ta ngăn cản không nổi, ta cũng sẽ không quản sống chết của ngươi.”Thực lực tên ma tộc được gọi là Thị vệ trưởng gì đó mạnh hơn lão vài phần, lão đánh không lại.Lữ Thiếu Khanh gật đầu: “Ta cũng vậy, thực sự không được, đến lúc đó mọi người tự ai nấy chạy trốn.”Ung Y không nói gì, tự trốn phía sau.Lão nhìn Lữ Thiếu Khanh chậm rãi đi đến trước đại trận ma tộc.Trong lòng khinh bỉ, tiểu tử đang giả vờ cái gì, những đại trận liên hoàn này ngươi có cách sao?Suy nghĩ này vừa tới, lão liền thấy Lữ Thiếu Khanh đưa tay ra lần mò, linh lực cường đại mãnh liệt tuôn ra, quang mang đại trận trong nháy mắt tịt ngòi, dập tắt.Con mắt Ung Y trợn lớn, tiểu tử này còn biết trận pháp?Là may mắn hay là chân tài thực học?Lúc Ung Y bên này còn đang kinh ngạc, phía xa mau chóng xuất hiện khí tức ma tộc.Khu Tình mang theo sát ý nồng đậm xuất hiện

Bạn cần đăng nhập để bình luận