Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1517: Ngươi có ý với ai

Chương 1517: Ngươi có ý với aiChương 1517: Ngươi có ý với ai
Tiêu Y nhìn như đặt câu hỏi, trên thực tế là đang chứng thực với Lữ Thiếu Khanh.
Lời của nàng rơi vào tai mọi người khiến mọi người tê cả da đầu.
Ánh mắt nhìn qua Lữ Thiếu Khanh tràn đầy chấn kinh, thậm chí có mấy phần kính sợ.
Vừa vào Nhữ thành đã bắt đâu bố cục sao?
Hết thảy cũng là vì hôm nay?
Giản Bắc, Giản Nam trước đó gần như luôn đi theo bên người Lữ Thiếu Khanh càng chấn kinh đến tột đỉnh.
Hóa ra tất thảy những gì Lữ Thiếu Khanh làm trước đó đều là có mục đích.
Tên này, thật sự đáng sợ như vậy sao?
Giản Nam nhìn một bên sườn mặt của Lữ Thiếu Khanh, nhìn thế nào, Giản Nam cũng đột nhiên cảm thấy Lữ Thiếu Khanh rất đẹp trai.
Đường cong như dao gọt, trong cứng rắn mang theo nhu hòa, trên người tản mát ra một cỗ khí chất khó mà hình dung được, có một loại sức hút vô hình.
Ánh mắt Giản Nam tối đi, bỗng nhiên cảm giác thân thể có một cỗ dòng điện xẹt qua khiến trái tim nàng ta không kìm được rung động.
Lúc tên này không nói lời nào nhìn cũng khá thư thái.
Trong lòng Giản Nam đột nhiên nảy sinh suy nghĩ như vậy.
Lữ Thiếu Khanh như cảm nhận được, quay đầu nhìn sang, ánh mắt hai người đối đầu. Trái tim Giản Nam trong nháy mắt bối rối giống như làm chuyện xấu bị người ta phát hiện, vội vàng nghiêng đầu đi, sau đó trên gương mặt ửng hồng hai má.
Lữ Thiếu Khanh nghi hoặc, cô nàng này làm sao vậy? Uống rượu giả sao?
Hắn lắc đầu, sau đó mới trả lời câu hỏi của Tiêu Y: "Đâu có, ta chỉ muốn lấy vài cái lệnh bài Thệ Ước để bảo vệ mạng, hoặc đem đi đấu giá kiếm ít linh thạch tiêu xài thôi."
"Nhưng đúng lúc lại dùng tới ở đây."
Sau đó hắn không kìm được cảm thán: "Hình như cũng khá hữu ích chứ không phải rẻ như trong tưởng tượng của ta”
Giản Nam không nhịn được, quát Lữ Thiếu Khanh: "Đương nhiên không rẻ, đây chính là một trong những là vật trân quý nhất, người bình thường muốn cũng không chiếm được."
"Thật sao?" Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, không có cảm xúc quá lớn: "Ta có bốn cái."
Giản Bắc trong nháy mắt tịt ngòi.
Trước mặt người khác hắn ta có thể nói lệnh bài Thệ Ước rất trân quý, nhưng trước mặt Lữ Thiếu Khanh, trân quý gì đó vẫn nên đừng nhắc đến.
Tuyên Vân Tâm đột nhiên yếu ớt mở miệng: "Có vẻ như ngươi rất để tâm đến Hạ Ngữ."
Đám người trong nháy mắt có khác biệt phản ứng.
Quản Đại Ngưu, Giả Tôn, thậm chí là Giản Bắc ánh mắt trở nên hèn mọn, nở ra nụ cười giống nhau.
Mạnh Tiêu trong nháy mắt trở nên căng thẳng, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, một đôi tay trong lúc bất tri bất giác siết chặt.
Phương Hiểu cười nhạt, biểu cảm không khác lắm so với An Thiên Nhạn.
Quản Đại Ngưu cười hắc hắc: "Hẳn là chuyện của ngươi và Hạ Ngữ sư tỷ trước kia cũng là thật nhỉ?"
"Ta thấy ngươi ngứa da rồi đấy nhỉ?" Lữ Thiếu Khanh trừng Quản Đại Ngưu một cái: "Ta là đang suy nghĩ cho sư huynh ta đấy."
"Lỡ như huynh ấy thích Hạ Ngữ sư tỷ thì sao?"
"Haizz, thân làm sư đệ phải lo lắng chuyện này chứ."
Tuyên Vân Tâm tiếp tục mở miệng: "Thật sao? Lời này của ngươi có ai tin được chứ?" Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Tuyên Vân Tâm nói: "Bài học trước đây vẫn chưa đủ đúng không?”
"Ta không có ý đó với Hạ Ngữ sư tỷ, ngược lại..." Hắn đánh giá Tuyên Vân Tâm từ trên xuống dưới một lượt, uy hiếp nói: "Ngươi có muốn ta lại thề trước mặt mọi người không."
Tuyên Vân Tâm ngậm miệng lại, nhưng trong lòng lại cảm thấy có vài phần dễ chịu một cách khó hiểu.
Mạnh Tiêu nghe vậy cũng nhẹ nhàng thở ra, thân thể buông lỏng, cười lên, hỏi: "Vậy ngươi có ý với ai?"
Trong ánh mắt mong chờ của Mạnh Tiêu, Lữ Thiếu Khanh thở dài: "Ta còn nhỏ, chuyện tình cảm với ta mà nói còn xa xôi lắm."
"Ta thích linh thạch, linh thạch còn chưa kiếm đủ sao có tư cách nói chuyện yêu đương chứ?”
Giản Bắc cạn lời: "Đại ca, trên người ngươi ít nhất cũng có bảy ngàn vạn viên linh thạch hả?"
"Thế này mà còn ít?"
Bên chỗ hắn ta trả một ngàn vạn học phí, đánh cược chỗ Ngao Đức một ngàn tám trăm vạn, còn làm nhà cái vô SỈ, có ít thì cũng hố người khác hơn một nghìn vạn, sau đó còn của Bao Dịch ba ngàn vạn, chỉ tính riêng mấy khoản này đã được gần bảy ngàn vạn viên linh thạch rồi.
Bảy ngàn vạn?
Con số này khiến mọi người giật nảy mình.
Quản Đại Ngưu trách móc: "Ngươi, ngươi lại bứng nhà kho của ai rồi?"
Người ở đây, trên người có vài ngàn vạn là chuyện rất bình thường.
Pháp khí, đan dược cùng các vật liệu khác cộng lại cũng có cái giá này.
Nhưng, bảo bất cứ ai trong số bọn hẳn lấy ra mấy ngàn vạn viên linh thạch, bọn hắn không bỏ ra nổi.
Tựa như kẻ có tiền, giá trị bản thân trăm ngàn vạn, nhưng mà tiền mặt có thể lưu thông trong tay cũng không nhiều.
Còn một mình Lữ Thiếu Khanh lại có bảy ngàn vạn viên linh thạch, quả thực rất có thể dọa người.
Tiêu Y nháy mắt mấy cái, làm sao nàng bế quan một chút mà Nhị sư huynh đã phát tài rồi?
Lữ Thiếu Khanh lại hết sức ưu thương nói: "Dùng hết rồi."
Gặp phải tên tiểu đệ Tử Quỷ nên mới thế. Kiếp trước làm công kiếm tiền, đi vào thế giới này, vẫn là cố gắng nghĩ cách kiếm linh thạch, khó khăn quá mà.
"Dùng hết rồi?" Giản Bắc không tin: "Đại ca, ngươi tưởng ta khờ à. Mớ linh thạch này có thể đem đi ngăn Nhữ hà luôn đấy."
"Ngươi đã làm gì rồi?"
Đám người cũng sắc mặt cổ quái.
Nhiều linh thạch như vậy dùng hết, không phải là mua bảo bối tuyệt thế gì rồi đấy chứ?
"Ta đi uống hoa tửu."
Giản Bắc ngồi trở lại, liếc mắt, uống hoa tửu.
Nhiều linh thạch như vậy, ngươi cũng có thể mua lại cả Túy Tiên lâu, mỗi ngày đổi một muội tử uống hoa tửu đấy.
Mặc dù tò mò Lữ Thiếu Khanh đã dùng linh thạch như thế nào nhưng đây là chuyện riêng, Lữ Thiếu Khanh không nói, mọi người cũng không tiếp tục hỏi.
Tiêu Y lại hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, tiếp theo huynh có dự định gì không?"
"Không có, qua một thời gian ngắn nữa ta sẽ về Tê Châu làm trạch nam."
"Không đi học viện Trung Châu sao?" Mạnh Tiêu căng thẳng hỏi: "Ở học viện Trung Châu thực sự có thể học được không ít thứ, còn có tài nguyên tu luyện sung túc, giúp ngươi tiến bộ thần tốc."
"Ta đắc tội Ngao gia, ta phải đi nhanh lên, về Tê Châu tránh đầu sóng ngọn gió."
"Ta sợ."
Học viện Trung Châu gì đó, hắn không hứng thú, cũng không quan trọng. Chỉ cần Thời Quang giới chỉ trong tay sửa xong, hắn chỉ có nhanh hơn người ta chứ không thể chậm hơn người 1a. Chương 1518: Mị gia
Ngươi sợ?
Lần này ngay cả Tuyên Vân Tâm cũng không kìm được liếc Lữ Thiếu Khanh một cái.
Lúc Ngao gia bị ngươi làm đầu tóc đầy bụi, rất mất mặt cũng không thấy ngươi có nói ngươi sợ.
An Thiên Nhạn lại tin tưởng, bà hơi tự trách: "Thiếu Khanh, là ta liên lụy con."
"Sư nương, người nói gì vậy?" Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc nói: "Sư phụ không ở đây, người bị người ta khi dễ, chúng ta làm đồ đệ không ra mặt giúp người sư phụ trở về sẽ đánh chết chúng con."
"Ngươi chừng nào thì đi?" Giản Nam đột nhiên hỏi. "Học viện Trung Châu khai giảng ta sẽ đi."
"Còn chưa đến ba tháng nữa, ngươi có thể giúp ta tiến vào Hóa Thần không?"
"Không biết nữa, dù sao không thể nào đột phá cũng không sao, ta sẽ không đòi ca ngươi số học phí còn lại là được."
"Đại ta, ta phải đánh chết ngươi."
Xung đột giữa Lữ Thiếu Khanh và Ngao gia nhanh chóng được Thiên Cơ Giả trắng trợn đưa tin, nhanh chóng truyền đi.
Mười năm Nguyên Anh kỳ, bảy năm Hóa Thần.
Chưa đến ba mươi tuổi đã là Hóa Thần.
Cái tên Kế Ngôn vang vọng khắp Nhữ thành, cũng dọa nhiều người sợ hãi.
Cho dù là những đại năng trước kia thì cũng chưa chắc đã có tốc độ nhanh như vậy nhỉ?
Thời gian để tiến vào Hóa Thần còn ngắn hơn thời gian tiến vào Nguyên Anh kỳ, tu luyện nghịch hướng à?"
"Yêu nghiệt bất xuất thế, yêu nghiệt tuyệt đối."
"Dạng thiên tài như thế này vì sao trước kia không hề có tiếng tăm gì?"
"Thế nào gọi là không có tiếng tăm gì? Trước kia hắn là người đứng đầu trong thế hệ trẻ Tê Châu, ép cho người cùng thế hệ không ngẩng đầu được lên."
"Quá lợi hại, ta tuyên bố, Kế Ngôn là thần tượng của ta."
"Ta muốn sinh con cho Kế Ngôn công tử."
Có người sợ hãi thán phục, có người sinh lòng sùng bái. Đương nhiên, cũng có người vì thế nở nụ cười trên nỗi đau của người khác, nhao nhao chế giễu.
"Cười chết người, Mị Càn xưng là đệ nhất cao thủ trong thanh niên Trung Châu, trước mặt Kế Ngôn công tử ngay cả xách giày cũng không xứng."
"Mị Càn? Chẳng qua chỉ thổi phồng thôi."
"Chưa nói đến Kế Ngôn công tử, Khoái Hằng, Mạnh Tiêu của Đông Châu, Tuyên Vân Tâm, Cận Hầu Yến Châu, à, đúng rồi, Tê Châu còn có một Hạ Ngữ, Mã Chính Tinh của Vũ Châu, Tôn Tương, Chu Nghiệp của Ngô Châu..., những người này có ai không phải thiên chỉ kiêu tử?"
"Đúng vậy, tuổi của bọn hắn đều nhỏ hơn Mị Càn, sau khi vào học viện Trung Châu này thực lực đột nhiên tăng mạnh, tình thế bức người."
"Học viện Trung Châu tụ tập hết những thiên tài này lại một chỗ là định nuôi cổ à?"
"Ai mà biết được, , dù sao những năm gần đây, linh khí của thiên địa càng thêm nồng đậm, thiên kiêu phun trào, không ngừng xuất hiện, tương lai chắc chắn sẽ là một đại thế sáng chói."
Bởi vì sự cường hãấn của Kế Ngôn nên chuyện Lữ Thiếu Khanh có trong tay bốn lệnh bài Thệ Ước không khiến người †a quá sức ngạc nhiên nữa.
Người thông minh rất nhiều, chỉ cần hơi động não một chút là sẽ biết nguyên nhân thật sự.
Xét đến cùng vẫn là Kế Ngôn.
Đưa ra một lệnh bài Thệ Ước để có thể có được một ân tình của tồn tại tuyệt thế trong tương lai, cuộc mua bán này tính thế nào đều không lỗ.
Yêu nghiệt Kế Ngôn truyền khắp Nhữ thành, phản ứng của ngũ gia tam phái không hề giống nhau.
Trong đó khó chịu nhất không thể nghi ngờ là Ngao gia.
Ngao Tăng không ngờ bị Kế Ngôn một chiêu đánh bại nên Ngao gia hiểu rõ sự cường đại của Kế Ngôn hơn hẳn những thế lực khác.
Xung đột với nhóm Lữ Thiếu Khanh, xuất động ba trưởng lão, lại xám xịt rời đi khiến Ngao gia trở thành trò cười.
Phụ thân Ngao Đức thân là gia chủ đã tức giận, phun nước bọt cho bọn người Ngao Đức một trận, mắng cho bọn hắn cẩu huyết đổ đầu, hung hăng trách phạt mấy người bọn hắn.
Còn bốn nhà tặng lệnh bài Thệ Ước thì nhao nhao vui mừng. Lệnh bài Thệ Ước của bọn hắn có thể nói là đã kết được một mối thiện duyên.
Cảnh gia sau khi biết Cảnh Mông có quan hệ khá tốt với Lữ Thiếu Khanh đã đích thân lệnh cho hắn ta để hắn ta ra sức kết giao với Lữ Thiếu Khanh, từ đó †ạo mối quan hệ với Kế Ngôn.
Còn bên phía Mi gia luôn tự xưng là đệ nhất gia tộc, Mị Đại gia chủ ngồi trong đại sảnh, trên đỉnh đầu treo bảng hiệu có bốn chữ lớn Đệ Nhất Gia Tộc.
Mi Đại nhắm mắt ngồi xếp bằng, trên thân mơ hồ tản mát ra khí tức cường đại khiến ông ta giống như một con mãnh hổ chiếm cứ, một khi tỉnh lại sẽ nhắm tới người ta mà cắn.
Cũng không lâu lắm, một âm thanh bên ngoài đại sảnh vang lên.
"Phụ thân!" "Vào đi!"
Tiếp theo, bóng dáng Mị Phi và Vệ Nhâm xuất hiện trong đại sảnh, hành lễ với Mị Đại và lão giả tóc trắng.
"Gặp qua phụ thân!"
"Gặp qua gia chủ!"
Mi Đại mở to mắt, trong mắt tỉnh quang chợt lóe lên, uy áp che kín toàn bộ đại sảnh khiến Mị Phi và Vệ Nhâm cảm thấy trong lòng trầm xuống.
"Các ngươi kể lại lần nữa chuyện các ngươi đã gặp phải trong rừng Dịch Ngữ lần trước đi."
Mị Phi kể chính, Vệ Nhâm bổ sung.
Chủ yếu là xung đột xảy ra khi gặp Lữ Thiếu Khanh.
Sau khi nghe hai người nói xong, Mị Đại trâm mặc một lát, hỏi Vệ Nhâm: "Vệ lão, ngươi thấy sao về bọn hắn?" Vệ Nhâm trâm ngâm một lát, cuối cùng ăn ngay nói thật.
"Hồi gia chủ, ta cảm thấy không đơn giản là coi trọng Kế Ngôn, hai người Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y cũng nhất định phải coi trọng."
Mị Đại không hề có bất kỳ biểu cảm gì, nhàn nhạt hỏi: "Làm sao mà biết, hai người bọn họ chỉ là Nguyên Anh mà thôi."
Nguyên Anh kỳ rất mạnh, nhưng ở Mị gia này, Nguyên Anh kỳ vẫn chưa đáng kể.
Tự xưng là đệ nhất gia tộc, không có chút Nguyên Anh kỳ thì cũng ngại ra ngoài chào hỏi với người khác.
Vệ Nhâm nói ra cái nhìn của mình: "Tiêu Y, tuổi tác rất nhỏ, kiếm ý tỉnh thuần, thế sự hiếm thấy, ngay cả Phi tiểu thư cũng không phải là đối thủ của nàng." "Tuổi tác như vậy lại có thực lực như thế, tuyệt không phải hạng người bình thường, nói không chừng lại là Kế Ngôn thứ hai."
Bạn cần đăng nhập để bình luận