Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1511: Hắn bưng cả nhà kho của người ta tới sao? Ngạo Trường Đạo nhe răng cười, lộ

Chương 1511: Hắn bưng cả nhà kho của người ta tới sao? Ngạo Trường Đạo nhe răng cười, lộChương 1511: Hắn bưng cả nhà kho của người ta tới sao? Ngạo Trường Đạo nhe răng cười, lộ
ra biểu cảm đủ để dọa tiểu bằng hữu: "Có lão tử ở đây, đừng nói sư huynh ngươi, ngay cả một con ruồi cũng không bay đi được."
"Không muốn chết thì làm theo lời nhị trưởng lão, Ngao gia vĩnh viên là tôn tại ngươi không thể đắc tội."
Ngao Hỗ cũng mở miệng, thế cục đến nước này, ông ta cảm thấy đã thắng rồi, ông ta lộ ra nụ cười người thắng cuộc, dùng tư thái kẻ thắng nói với Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử, sự kiên nhẫn của ta có hạn, ngươi không đồng ý cũng đừng trách chúng ta xuống tay độc ác."
"Ngươi nói, nếu có người hỗ trợ, sư huynh ta có thể rời khỏi đây không?" "Ha ha." Ngao Hỗ như nghe được câu chuyện cười lớn: "Hỗ trợ? Ai? Ở Nhữ thành này còn ai có thể giúp ngươi?"
"Cái này, ngươi nói những bảo bối này có thể giúp đỡ được không?"
Trong tay Lữ Thiếu Khanh xuất hiện bốn lệnh bài, màu lam nhạt, màu xanh sâm, màu vàng đất và màu trắng nhạt, bốn cái lệnh bài ngoại hình không giống nhau.
Lệnh bài tản mát ra quang mang nhàn nhạt, rất có vài phân đẹp mắt.
Đám người duỗi cổ, sau khi chờ nửa ngày liền thấy Lữ Thiếu Khanh lấy ra bốn cái lệnh bài, nhao nhao kinh ngạc.
"A, đó là cái gì?"
"Có thể khiến Ngao Hỗ lui bước sao?"
"Nghĩ nhiều rồi nhỉ, đến nước này rồi sao có thể tuỳ tiện lui bước?"
"Ai lùi kẻ đó sẽ mất mặt, không thể tùy tiện lùi bước."
"Lữ Thiếu Khanh hết cách rồi sao?"
Người Tuyên Vân Tâm bên này cũng hết sức tò mò, đều đang chăm chú nhìn qua lệnh bài trong tay Lữ Thiếu Khanh.
Mạnh Tiêu nhón chân, duỗi cổ dài, rất hiếu kì: "Đó là cái gì?"
"Là linh phù gì đó à?”
Tuyên Vân Tâm lắc đầu, vô cùng khẳng định: "Không phải là một loại linh phù, thậm chí không phải pháp khí."
"Kỳ quái, đó là cái gì? Nhưng hắn lấy ra chắc chắn có cái lý của hắn nhỉ"
Trong đám người, duy chỉ có Quản Đại Ngưu sắc mặt biến đổi. Hắn ta xuất thân ngũ gia tam phái, chỉ cần liếc mắt là nhận ra đó là cái gì. Quản Đại Ngưu ôm đầu, ngồi xổm xuống, thấp giọng gào thét: "Lệnh bài Thệ Ước, hắn đã làm gì rồi?"
"Còn có bốn cái, bốn cái, hắn bưng cả nhà kho của người ta rồi sao?"
Quản Đại Ngưu cảm thấy thế giới của mình sắp sụp đổ rồi.
Hắn ta biết rõ lệnh bài Thệ Ước đại diện cho cái gì.
Trong lịch sử không có mấy người có thể cầm trong tay bốn cái lệnh bài Thệ Ước.
Bốn cái lệnh bài Thệ Ước, ân tình của bốn thế lực lướn, đây là một cỗ sức mạnh cường đại chừng nào.
Ngao gia chẳng qua chỉ là một trong ngũ gia tam phái, không thể đối phó được các thế lực khác trong ngũ gia tam phái. Bọn người Tuyên Vân Tâm mặc dù tới Trung Châu nhưng không hiểu rõ lắm về lệnh bài Thệ Ước.
Trên thực tế, cho dù là đệ tử bình thường của ngũ gia tam phái cũng chưa chắc đã hiểu về lệnh bài Thệ Ước.
Lệnh bài Thệ Ước đã lâu chưa từng xuất hiện, giống như một món đồ cổ trong nhà, số lần dùng ít, người trẻ tuổi cũng không biết rõ.
Mấy người Tuyên Vân Tâm thấy Quản Đại Ngưu có phản ứng như vậy thì rất khó hiểu.
Tuy nhiên khi các nàng hiểu rõ hàm nghĩa của lệnh bài Thệ Ước từ miệng Quản Đại Ngưu thì cũng đều chấn kinh.
Giả Tôn cũng ôm đầu như Quản Đại Ngưu, cảm thấy khó có thể tin được.
"Hắn, sao hắn có thể đạt được?" Giả Tôn nhìn sang Quản Đại Ngưu: "Có phải ngươi phóng đại giá trị của lệnh bài Thệ Ước không?”
Cũng chỉ có như vậy thì mới có thể bị Lữ Thiếu Khanh tuỳ tiện lấy được?
"Ngươi cút!" Quản Đại Ngưu tức giận: "Ngươi biết cái quái gì, nếu ngươi có một cái, cha ngươi còn có thể gọi ngươi là cha, ngươi chết, linh bài của ngươi sẽ được đặt ở vị trí tốt nhất."
Phương Hiểu nhìn thấy cười tỉm tỉm, Lữ Thiếu Khanh như con hồ ly giảo hoạt, nàng ta không kìm được than lên sợ hãi: "Không hổ là Lữ công tử, đây chính là sức mạnh khiến hắn dám đến đây, dám khiêu chiến Ngao gia sao?"
Bốn lệnh bài Thệ Ước có thể hiệu lệnh bốn thế lực lớn giống như Ngao gia, cho dù là Ngao gia cũng phải né tránh mũi nhọn?
Người vây xem không có mấy người nhận ra lệnh bài Thệ Ước nhưng thân là người Ngao gia, cho dù Ngao Hỗ, Ngạo Trường Đạo hay Ngao Đức, Ngao Thương đều bị sợ ngây người.
Mấy người bọn hắn đồng thời có một loại cảm giác.
Giả à?
Lệnh bài Thệ Ước tên kia cầm trong tay là giả à?
Hiện giờ, ai còn có thể thu thập được bốn cái lệnh bài Thệ Ước? Hơn nữa còn không phải của cùng một thế lực.
Ngao Hỗ cùng Ngạo Trường Đạo liếc nhau, hai người đều nhìn thấy chấn kinh trong mắt đối phương.
Điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là Giản gia, Công Tôn gia, Chân Vũ viện cùng Thánh Dương tông đều đứng bên phía Lữ Thiếu Khanh. Có nghĩa là Lữ Thiếu Khanh có thể yêu cầu bốn thế lực lớn này làm cho hắn một chuyện.
Đám người Ngao gia, Ngao Hỗ sắc mặt khó coi tới cực điểm, như là đại trưởng lão và gia chủ trong tộc đều chết vậy.
Giản Bắc nhìn thấy nét mặt của bọn hắn, trong lòng cảm thấy dễ chịu.
Đúng là loại chấn kinh này, nhìn thấy là thoải mái.
Lữ Thiếu Khanh thu lệnh bài Thệ Ước lại, cười híp mắt nói: "Đây là cái gì, các ngươi rất rõ ràng nhỉ?"
"Thật sự phải đánh nhau, chuyện ta yêu cầu cũng không nhiều, ta chỉ yêu câu bọn hắn che chở sư huynh ta, ngươi nói, Ngao gia các ngươi còn có thể giết chết sư huynh ta không?"
Đánh không chết! Đánh cọng lông!
Trong lòng Ngao Hỗ và Ngạo Trường Đạo điên cuồng gầm thét.
Giản gia, Công Tôn gia, Chân Vũ viện cùng Thánh Dương tông bọn hắn điên rồi sao?
Hay là bọn hắn cảm thấy lệnh bài Thệ Ước trong tay nóng phỏng tay nên muốn đem đi tặng người khác.
"Vì, vì sao?" Ngao Hỗ vẻ mặt nhăn nhó, tóc trắng tóc vẫn tung bay đón gió nhưng bây giờ đã không có nửa phần phiêu dật, ngược lại tăng thêm mấy phần chật vật.
Một đám phá gia chi tử, lệnh bài Thệ Ước cứ thế cho đi à.
Giản Bắc liền vểnh tai lên, câu hỏi này, hẳn ta cũng rất muốn biết.
Vì sao bốn thế lực lớn đều cam nguyện đưa lệnh bài Thệ Ước cho Lữ Thiếu Khanh.
"A?" Lữ Thiếu Khanh kì quái: "Ngươi còn không biết xấu hổ nói ngươi là nhị trưởng lão Ngao gia? Chuyện này mà ngươi cũng không rõ?"
"Bọn hắn đương nhiên là nhìn thấy †a soái ca, đáng trả cái giá lớn để kết giao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận