Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1888

Chương 1888
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Rất nhiều mâu thuẫn giữa các thế lực lớn có thể giải quyết thông qua trao đổi lợi ích.
Cho dù là mối thù giết con.
Lữ Thiếu Khanh mỉm cười, không phản bác.
Hồ Yên thấy thế, cũng biết mình phải rời đi, tuy nhiên trước lúc rời đi, nàng ta còn có một vấn đề cuối cùng.
“Công tử, vì sao ngươi muốn diệt Khuyển tộc?”
Hồ Tuyết cũng vội vàng vểnh tai, nín thở ngưng thần, hắn cũng muốn biết đáp án của vấn đề này.
“Ai bảo Khuyển tộc khi dễ linh sủng của ta?”
Linh sủng của ngươi?
Ánh mắt Hồ Yên và Hồ Tuyết không kìm được nhìn về phía tiểu Hắc đang đứng bên chân Lữ Thiếu Khanh.
Hồ Tuyết nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra Khuyển tộc từng khi dễ tiểu Hắc khi nào.
Hồ Yên bên này cúi đầu suy nghĩ một chút, bỗng nhiên sắc mặt hoàn toàn thay đổi, nàng ta ngẩng đầu lên: “Công tử, không phải là…”
Nhưng khi suy đoán của bản thân vẫn chưa được hỏi xong thì màn trước mắt đã khiến nàng ta ngây dại.
Một cánh cổng truyền tống trận mở ra, hiện ra trước mặt nàng ta.
“Khì khì, tạm biệt nhé!”
Nhìn thấy nhóm người Lữ Thiếu Khanh bước vào truyền tống trận biến mất ngay trước mặt mình, bên tai còn quanh quẩn âm thanh chào tạm biệt của Tiêu Y với mình, Hồ Yên ngây người nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.
“Ngươi có thể ra khỏi Kỳ thành hay không cũng là một vấn đề.”
Câu nói này bỗng nhiên vang vọng trong đầu nàng ta, giống như hóa thành một bàn tay hung hăng tát lên mặt nàng ta, bỏng rát.
Chẳng trách lúc ấy nét mặt hắn cổ quái, hóa ra lời của mình giống như một tên hề đang kể chuyện cười.
Hiểu được trận pháp có thể nhẹ nhàng vượt qua ngàn dặm.
Bỗng nhiên, Hồ Yên kịp phản ứng.
Lữ Thiếu Khanh lúc ấy hoàn toàn có thể giết bọn hắn, không sợ trả thù.
Cảm giác lạnh cả người xộc thẳng lên đầu, tựa như băng sương bao trùm toàn thân khiến Hồ Yên rùng mình một cái, lạnh hết người.
Hắn muốn làm gì?
Chỉ là vì diệt Khuyển tộc?
Con lông lá màu đỏ Hồng Khanh kia là linh sủng của hắn sao?
Vì linh sủng muốn tiêu diệt một thế lực lớn, tâm nhãn quá nhỏ, khinh bỉ.
Tuy nhiên, hắn cũng nghĩ quá đơn giản.
Một thế lực lớn, há lại nói diệt là diệt?
Nhân tộc, chủng tộc tự đại cuồng vọng!
Hồ Yên khó chịu rời đi.
Trưởng lão trong tộc nói đúng, Kỳ thành đúng là sẽ phải rối loạn một thời gian.
Vốn cho rằng lần này sẽ có cơ hội để Hồ tộc vớt được chỗ tốt.
Giờ xem ra phải trả một cái giá lớn mới được.
Nhân loại đáng ghét.
“Nhị sư huynh, chúng ta cứ thế rời đi sao?” Ở trên một đỉnh núi cách Kỳ thành mấy ngàn dặm, Tiêu Y không kìm được hỏi.
Ở khoảng cách này vẫn có thể nhìn thấy rõ tường thành hùng vĩ của Kỳ thành.
“Không thì sao? Ở lại đấy cho người ta làm thịt à?”
Lữ Thiếu Khanh ngáp một cái: “Chúng ta đi trước, để mấy con chó bọn hắn gặm xương chó đi.”
Hồ Tuyết bên này chấn kinh nửa ngày, thật lâu mới hồi phục tinh thần lại.
“Cái này, cái này…”
“Cái này cái gì cái này...” Tiêu Y rất thích nhìn dáng vẻ khiếp sợ của người khác, cười khì khì: “Thế nào, Nhị sư huynh ta lợi hại không?”
Hồ Tuyết đần độn nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, nửa ngày cũng không nặn ra được một câu.
Lữ Thiếu Khanh mang đến cho hắn ta chấn động thực sự quá lớn.
Trong lúc nhất thời hắn ta không biết nên chửi thề hay cúng bái, không thể nào nói ra lời được.
Giả heo ăn thịt hổ, vốn cho rằng là lão yêu quái Hóa Thần, kết quả là tiểu yêu nghiệt Luyện Hư kỳ.
Hai sư huynh đệ cường hãn, cao thủ uy tín lâu năm ngàn năm trước bị đánh cho kêu cha gọi mẹ, nhận thua cầu xin tha thứ.
Thậm chí có thể tận diệt tứ đại vương tử của tộc Tẩu Thú.
Hơn nữa còn là một cao thủ trận pháp, đáng chết hơn là, thế mà còn là nhân loại.
Hồ Tuyết đối đầu với ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt thâm thúy bình tĩnh ấy khiến trong lòng Hồ Tuyết run lên, hai chân mềm nhũn.
“Bịch!”
Hồ Tuyết quỳ: “Ngươi, ngươi muốn bắt ta đi chế dược luyện đan à?”
Nhân loại trong truyền thuyết của Yêu giới là một loại tồn tại hết sức khủng bố.
Bao nhiêu yêu thú trẻ con câu dọa dẫm nghe được nhiều nhất chính là còn ồn ào nữa sẽ để nhân loại đến bắt ngươi đi luyện đan.
Lữ Thiếu Khanh buồn bực: “Ai nói?”
“Ta muốn bắt yêu thú luyện đan, ta bắt hồ ly tinh không thơm sao? Bắt lão hồ ly như ngươi đi luyện đan, mưu đồ gì?”
“Mưu đồ ngươi lớn tuổi, mưu đồ huyết mạch không thuần của ngươi, hay mưu đồ cảnh giới không đủ của ngươi?”
Mặc dù lời này có thể biến mình thành một kẻ vô dụng nhưng Hồ Tuyết vô cùng an tâm.
Tốt nhất là như vậy.
Hắn ta đứng lên, hơi run rẩy đứng trước mặt Lữ Thiếu Khanh.
“Chớ căng thẳng, thả lỏng một chút.” Tiêu Y trấn an Hồ Tuyết: “Nhị sư huynh ta có thể dẫn ngươi đi theo, nói rõ đã coi ngươi là bằng hữu rồi.”
Lời này nếu trước đây Tiêu Y nói, chắc chắn Hồ Tuyết sẽ tin tưởng trăm phần trăm.
Dáng vẻ thanh thuần ngọt ngào rất khó để khiến người ta không tin.
Nhưng, bây giờ, hắn ta biết dáng vẻ của Tiêu Y chẳng qua chỉ là đồ trang trí bên ngoài thôi, nên hắn ta chỉ dám tin sáu phần.
Hắn ta không kìm được thấp giọng hỏi Tiêu Y: “Tiền bối, thật sự muốn diệt Khuyển tộc sao?”
Lúc nói lời này, trong lòng của hắn ta cũng đang phát run.
Dù sao thân phận nhân tộc cũng đã bại lộ, Tiêu Y biết có rất nhiều chuyện không cần che giấu nữa.
“Lông lá màu đỏ trong miệng ngươi, Hồng Khanh chính là linh sủng của Nhị sư huynh ta.”
Vãi!
Hồ Tuyết lại một lần nữa bị chấn kinh.
“Cái này, cái này…”
Tiêu Y nói cho Hồ Tuyết nguyên nhân thật sự: “Khuyển tộc khi dễ tiểu Hồng, cho nên Nhị sư huynh muốn tiêu diệt hắn.”
Vãi!
Hồ Tuyết khó có thể tin nhìn qua Lữ Thiếu Khanh.
Thật là hẹp hòi.
Đồng thời hắn ta vội vàng thử hồi tưởng lại trong lòng xem mấy ngày nay mình có từng đắc tội với Lữ Thiếu Khanh hay không.
Hồ Tuyết nhớ lại một phen, sau khi phát hiện mình chưa từng đắc tội Lữ Thiếu Khanh mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ta nói: “Muốn diệt Khuyển tộc, rất khó.”
Khuyển tộc cũng không phải thế lực bình thường, không có chút năng lực sao có tư cách làm Vương tộc?
Lữ Thiếu Khanh không để ý đến, đi hỏi Kế Ngôn: “Mệnh giản như thế nào rồi?”
Kế Ngôn đưa mệnh giản của sư phụ cho hắn nhìn, phát hiện vẫn giống trước, không có thay đổi quá lớn.
Lữ Thiếu Khanh yên tâm, nói: “Lên đường đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận