Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 843 - Ứng cử viên Thánh Nữ



Chương 843: Ứng cử viên Thánh NữNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmĐã mất mặt đến thế rồi, kiểu gì cũng phải ném lại vài câu dọa dẫm.Bây giờ ta không cách nào chơi chết ngươi nhưng không có nghĩa là thế lực sau lưng ta không thể.Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh chuyển sang lạnh lẽo: “Ngươi đang dọa ta à?”Loan Thụy cười lạnh, lại càng ngạo nghễ hỏi lại: “Đúng, thì làm sao?”“Đừng có quên, ngươi đã thề.”“Đúng thế!” Lữ Thiếu Khanh gật đầu. Đã thề rồi đương nhiên không thể giết ngươi.Nhưng mà.Lữ Thiếu Khanh trở tay tát một phát quất hắn ta bay lên trời: “Ta chưa từng nói sẽ không đánh ngươi.”“Ngươi…”Sự cuồng ngạo của Loan Thụy vừa mới thò mặt ra đã bị cái tát này vả cho rụt cổ lại. Hắn ta nuốt một ngụm máu xuống, hận cứng trong lòng, nhưng cũng không dám nói gì.Loan Thụy thầm hạ quyết tâm. Ngươi cứ chờ đó cho ta, một ngày nào đó ta sẽ khiến cho ngươi phải hối hận.Đồng thời, ta nhất định sẽ tìm ra người của ngươi, rồi chơi chết ả ta.Nhìn ánh mắt của Loan Thụy, Lữ Thiếu Khanh cười lạnh, nhìn thoáng qua Câu Khiên và Câu Tô bên cạnh.Hắn truyền âm với hai người.Sau đó biến mất.“Đáng chết. Ngươi còn chưa giải cấm chế cho ta!” Loan Thụy thấy Lữ Thiếu Khanh rời đi, không nhịn nổi lửa giận nữa mà rống lên.Âm thanh quanh quẩn như tiếng rống của một con sói hoang bị thương.Sau đó, hắn ta thấy cha con Câu Khiên và Câu Tô bên cạnh, nhớ lại bộ dạng vừa rồi của mình đều bị hai người kia trông thấy cả.Thế là ánh mắt hắn ta trở nên lạnh như băng, lộ ra sát ý dày nồng.Không cần phải nhân đạo với kẻ nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình, phải hủy diệt, khiến cho kẻ đó biến mất khỏi thế giới này.Nhưng chẳng mấy chốc hắn ta đã thu lại sát ý, hiện giờ hắn ta đang bị thương, sức chiến đấu không còn bao nhiêu nữa.Chờ mình khỏe rồi, sẽ giết sạch người Câu gia.Dù biết lúc này không thể lộ ra sát ý, nhưng hắn ta không định sửa lại thái độ với cha con Câu Khiên và Câu Tô.Trong lòng hắn ta hận chết hai cha con nhà này.Nếu như không vì hai kẻ đó, căn bản hắn ta sẽ không chọc vào Lữ Thiếu Khanh, để rơi vào tình cảnh hôm nay.Mà vừa rồi hai kẻ kia còn đứng một bên xem kịch vui nữa, không nói đến chuyện ra tay, ngay cả một cái rắm cũng không thèm đánh, chỉ trơ mắt ra nhìn hắn ta chịu nhục.Hai kẻ đó nhất định phải chết.Hắn ta gào lên với Câu Khiên và Câu Tô: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Qua đây giải cấm chế cho ta!”Câu Khiên và Câu Tô liếc nhìn nhau.Hai người đi tới gần. Câu Khiên không vội giải cấm chế cho Loan Thụy mà hỏi: “Đại nhân, lần này phải làm sao?”“Còn có thể làm sao nữa? Chờ ta trở lại Thánh địa nhất định sẽ cho người tới giết hắn, chém hắn thành muôn mảnh, rút linh hồn của hắn ra thiêu đốt vạn năm.”Khuôn mặt Loan Thụy vặn vẹo, giọng nói tràn đầy oán hận như một con ác quỷ, khiến cho hai cha con Câu Khiên và Câu Tô âm thầm run rẩy.Câu Khiên thử thăm dò hỏi: “Đại nhân, vậy ta, chúng ta thì sao?”“Các ngươi?” Loan Thụy đánh giá hai cha con một lát, ánh mắt lóe lên lạnh lẽo, đè nén sát ý trong lòng rồi thản nhiên nói: “Ta biết các ngươi không phải đối thủ của hắn. Chuyện lần này không liên quan đến các ngươi.”“Mau đưa ta tới Thánh địa. Tới lúc đó ta sẽ cảm tạ các ngươi, các ngươi muốn cái gì cứ việc nói.”Trước mắt cứ dỗ dành bọn họ đã, chờ đến Thánh địa rồi… hừ!Nhưng Câu Khiên có ăn chay đâu.Ông ta tự tin không nhìn lầm sự lạnh lẽo trong ánh mắt của Loan Thụy.Câu Khiên đột nhiên hỏi: “Đại nhân, ngài không có bạn đồng hành sao? Có thể truyền tin cho bọn họ đến báo thù cho đại nhân.”“Hừ, nếu ta có viện binh, đã chém hắn thành muôn mảnh từ lâu rồi.”Câu Khiên thả lỏng, đảo con mắt một cái, như đã hạ quyết tâm, bỗng nhiên ông ta tiến lại hai bước, thì thầm: “Đại nhân, có một chuyện ta quên chưa nói với ngài.”‘Chuyện gì?” Loan Thụy hỏi lại theo bản năng. Nhưng hắn ta bỗng nhiên kịp phản ứng, hôm nay hắn ta đã bị người ta lừa y như thế này.Hắn ta không ngừng lùi lại, nhưng vẫn trúng một chưởng của Câu Khiên.Linh lực cường đại gào thét phá hủy tất cả mọi thứ trong phòng.“Ngươi… đáng chết.”“Chờ ngươi về rồi xử lý chúng ta, chẳng bằng chúng ta giết ngươi ngay ở đây thì hơn.” Sát ý cực kỳ dữ tợn, Câu Khiên không chút nương tay.Lữ Thiếu Khanh quay lại Miêu gia, ném tập tranh trong tay vào trong phòng.Khi Kế Ngôn chuẩn bị chém một kiếm làm đôi, hắn mới nói: “Có sư muội trong đấy đấy.”Kế Ngôn nghe vậy liền thu kiếm ý lại, nhận lấy tập tranh.Hắn ta xem vài trang, nhíu mày hỏi: “Ở đâu?”Lữ Thiếu Khanh chậm rãi đắc ý hỏi: “Gấp cái gì? Cứ từ từ xem, thuận tiện xem thử xem huynh có thích ai không?”“Không chừng có thể tìm được đạo lữ cho huynh trong số này đấy.”“Từ nay song túc song phi, bên nhau đến bạc đầu.”Lữ Thiếu Khanh cũng không ngờ trùng hợp lại có thể tìm được manh mối về sư muội.Không ngờ nàng lại đi tham gia tuyển chọn Thánh Nữ?Nhưng xem thái độ của sư muội, hẳn là nàng không tự nguyện.Nghe Loan Thụy nói, cái Tuyệt Phách Liệt Uyên kia không phải nơi tốt đẹp gì, tỷ lệ tử vong cực cao.Tới nước này rồi, Lữ Thiếu Khanh cũng không có biện pháp gì tốt.“Xem tướng muội muội ngốc không giống như con ma chết sớm, hy vọng nàng cát nhân tự có thiên tướng.”Trong phòng, Kế Ngôn tự động lờ mấy lời nói nhảm vô nghĩa kia đi, chẳng mấy chốc đã tìm tới hình vẽ Tiêu Y.Trên bức họa, Tiêu Y méo miệng ôm Tiểu Bạch, đôi mắt to chất chứa đầy phiền muộn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận