Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2008

Chương 2008Chương 2008
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ánh kiếm rơi xuống.
Kiếm ý kinh khủng lập tức bao phủ lấy bọn họ, rất có tư thái muốn tiêu diệt bọn họ ngay lập tức.
Một vạn con thảo nê mã lao âm ầm trong lòng ba thú của Mặc Nha tộc.
Đừng coi thường Luyện Hư kỳ không ra qì.
Mặc dù bọn họ chỉ lầ sơ kỳ cùng trung kỳ nhưng cũng chưa đến mức trở thành cừu non chờ bị làm thịt.
“Khinh người quá đáng!” “Ghê tởmf”
“Đừng coi thường chúng tai” Ba thú cùng gầm lên, đồng loạt ra tay.
Linh lực mãnh liệt tràn ra, sức mạnh cường đại bộc phát tựa như sông hồ đảo lưu, xông thẳng tới chân trời.
Âm ầm!
Mặt đất bị cày nát, bầu trời vỡ tan.
Sau cơn địa chấn, Lữ Thiếu Khanh vần sừng sững giữa trời cao, quần áo bay phần phật tưa như chiến thần.
Đợt tấn công vừa rồi hoàn toàn không khiến hắn xây sát qì.
Sắc mặt ba vị Luyện Hư kỳ của Mặc Nha tộc hoàn toàn thay đổi.
Không ngờ bọn họ liên thủ tấn công mà không thể ngang sức cân tài được với Lữ Thiếu Khanh.
Xét theo một góc nhìn khác, thì bọn họ đã thất bại.
Càng đáng sợ hơn nữa khi bên cạnh còn có một Kế Ngôn đang nhìn chằm chằm. Ba thú của Mặc Nha tộc đều hoảng sợ.
Lúc này Doanh Kỳ cũng vội vàng chạy đến ngăn cản. “Chậm đã!”
Liễu Xích cũng vội vàng xông lại: “Tiểu tử, dừng tay!” Ngươi còn tiếp tục nữa, cả đời này phi cầm tộc và tẩu thú tộc đầu không bỏ xuống được thành kiến.
Ngay cả Ma Lãnh Du cũng tới đứng cạnh bọn họ, dự định sẽ ra sức bảo vệ ba Luyện Hư kỳ của Mặc Nha tộc.
Lữ Thiếu Khanh nhìn Doanh Kỳ cực kỳ nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Người ta đã uy hiếp ngươi rồi ngươi còn không xử lý đi à?” “Ngươi sợ thế làm gì?”
“Sợ cái gì? Đường đường Ưng tộc, sợ cái cọng lông bọn chúng!”
“Ngươi là hùng ưng, không phải chim ưng nhát gan!” Doanh Kỳ rất bực bội, rất có xúc động muốn đánh chết Lữ Thiếu Khanh.
Ngươi tưởng Luyện Hư kỳ không cần tiền à?
Mặc dù Mặc Họa phạm phải sai lâm nhưng còn chưa đến mức lôi cả Mặc Nha tộc ra chơi cho đỡ buồn.
Dù hiện tại có cùng chung kẻ địch, nhưng tẩu thú tộc và phi cầm tộc vẫn là thuộc hai trận doanh khác nhau.
Chết mất một cao thủ Luyện Hư kỳ sẽ thiếu đi một phần thực lực.
Sau này đánh nhau với tấu thú tộc làm sao?
Cho nên, nhất định phải bảo vệ ba thú của Mặc Nha tộc. “Sợ. Các ngươi sợ thật à? Sợ cái gì? Cứ duy trì như vậy là được. Có ta hồ trợ, còn sợ không giết bọn họ được à?” Doanh Kỳ xụ mặt nói sang chuyện khác: “Công tử, vẫn nên nói về chính sự đi.” “Chính sự gì?”
“Dùng Xuyên Giới Bàn đưa những tộc trưởng chúng ta đi gặp tiần bối.”
Hồ Yên phía xa yếu ớt nói: “Thật đáng sợ.”
“Thì ra hắn đã hạ quyết tâm muốn tiêu diêu Khuyển tộc và Mặc Nha tộc từ lâu.”
Trước đó Lữ Thiếu Khanh từng nói muốn tiêu diệt Khuyển tộc và Mặc Nha tộc, hiện tại Khuyển tộc và Mặc Nha tộc đầu đã chết gần hất rồi, chỉ còn lại hai ba Luyện Hư kỳ.
Quả thật tâm cơ rất giỏi.
Hồ Xá nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh bị ngăn lại thì lắc đầu nói: “Tiểu tử này, muốn diệt trừ hết cả ba người của Mặc Nha tộc, không thể nào." “Nhưng cũng khá là đáng tiếc.” Hồ Xá tiếc hận. Mặc Nha tộc đã chết mấy thú, có thể gọt bớt được rất nhiều thực lực của phi cầm tộc.
Đột nhiên, có tiếng Lữ Thiếu Khanh truyền tới: “Cái gì? Muốn chơi miễn phí à?” “Không thể nào, ta là người có nguyên tắc, đừng có mong chơi ta miễn phí.”
Chuyện gì xảy ra vậy?
Thấy Lữ Thiếu Khanh có vẻ cực kỳ ấm ức, Hồ Xá dẫn theo Hồ Yên, Hồ Tuyết không nhịn được mà tới gần, muốn xem thử xem chuyện gì đã xảy ra. Vừa tới gần, hắn ta đã nghe thấy Liêu Xích giơ chân chửi âm lân: “Hỗn đản. Đó là Xuyên Giới Bàn của ta.”
Lữ Thiếu Khanh lấy Xuyên Giới Bàn ra, dương dương đắc ý, đường đường chính chính nói: “Ngươi gọi nó một tiếng xem nó có trả lời ngươi không?”
Liễu Xích tức muốn chết.
Liễu Xích chưa từng thấy tiểu tử nào vô sỉ như thế.
Trắng trợn cướp đồ của mình rồi còn to mồm đến thế.
Hối hận, vô cùng hối hận. Liễu Xích hối hận tại sao trong lần đầu tiên gặp Lữ Thiếu Khanh mình không dạy dỗ hắn đâu ra đấy.
Cho nên hiện tại hắn ta có tức giận cũng không thể làm được gì Lữ Thiếu Khanh. Từ nơi này đi sâu vào trong Thận Cốc, cho dù là Luyện Hư kỳ có đi với tốc độ cao nhất cũng phải mất một khoảng thời gian.
Xuyên Giới Bàn trên tay Lữ Thiếu Khanh có thể đưa bọn họ đến đúng chỗ, tiết kiệm rất nhiều công sức và thời gian.
Tạm thời dừng trận chiến giữa phi cầm tộc và tẩu thú tộc.
Nhưng chỉ nói miệng không thôi thì thật vô dụng, chỉ có mang theo lãnh đạo thượng tầng của phi cầm tộc và tẩu thú tộc đi gặp Bạch Thước, thực sự biết về sự tồn tại của Xương Thần mới có thể thúc ddaayar hai trận doanh chung sức hợp tác.
Nếu không, có nói bao nhiêu nữa cũng chỉ phí nước bọt. Nhưng vừa bảo Lữ Thiếu Khanh mở cửa, không ngờ hắn lại muốn thu phí.
“Mỗi người một trăm vạn viên linh thạch.” Lữ Thiếu Khanh báo giá chính thức: “Nhiều người lên Xuyên Giới Bàn của ta như thế, ta rất thương tâm, có được không?”
Lên? Mẹ nó chứ ai lên?
Bọn Liễu Xích muốn phun chết Lữ Thiếu Khanh.
Có biết nói chuyện không? Hung Trừ gầm lên :”“Tiểu tử, ngươi cho rằng chúng ta là ai?
“Thú tốt đó.” Lữ Thiếu Khanh thành thật trả lời, biểu lộ thành khẩn, cực kỳ nghiêm túc nói: “Là thú tốt vì Yêu tộc có thể vứt bỏ mâu thuẫn, bỏ qua cừu hận.”
“Chỉ một triệu viên linh thạch thôi, không là gì với các ngươi.” “Thân là Luyện Hư kỳ, các ngươi ai dám nói không có được một trăm vạn viên linh thạch, ta sẽ hung hăng cười vào mũi kẻ đó.”
Thân là Luyện Hư kỳ, có ai không phải lão hồ ly sống mấy trăm hơn ngàn năm chứ?
Sống đủ lâu, có cái gì họ không có được chứ?
Với bọn họ, linh thạch không quan trọng.
Đừng nói là chỉ một trăm vạn, dù là một ngàn vạn, một trăm triệu cũng có thể lấy ra được. Nhưng bọn Liễu Xích, Hung Trừ cảm thấy cực kỳ khó chịu. Móc một trăm vạn viên linh thạch đưa cho Lữ Thiếu Khanh, thế nào cũng không thoải mái.
“Tiểu tử, ngươi đây là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.” Hung Trừ nghiến răng gấu, rất muốn cắn cho Lữ Thiếu Khanh một miếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận