Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 249 - Đùi vô dụng



Chương 249: Đùi vô dụngNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmÁnh mắt bất thiện của Lữ Thiếu Khanh chuyển sang nhìn chằm chằm vào Tiêu Y.Trái tim Tiêu Y nhảy dựng lên, lặng lẽ dịch đến gần hai bước Kế Ngôn.Tiêu Y rất muốn khóc, hiện tại Nhị sư huynh rất tức giận, không làm gì được Đại sư huynh, chắc chắn sẽ xả giận lên đầu mình.Vẫn nên mau chóng đi đến bên cạnh Đại sư huynh, ôm chặt đùi của huynh ấy.Ôm đùi thì không phải sợ bị khi dễ nữa.Lữ Thiếu Khanh khó chịu hỏi Kế Ngôn: "Ngươi ra tay với ta, là vì muốn trút giận cho con nha đầu không có lương tâm này?"Chủ yếu là muốn xem xem thực lực của đệ thế nào rồi.Đương nhiên, cớ thì vẫn phải có.Kế Ngôn cười mà không nói, im lặng tức là đồng ý.Tiêu Y sắp sửa khóc ngay tại chỗ rồi.Đại sư huynh bán đứng nàng."Cũng trùng hợp, huynh mau nhận cái đuôi nhỏ này về đi, ta không quản nàng nữa đâu."Lữ Thiếu Khanh mắng: "Suốt ngày bên vực người ngoài, huynh mang về mà dạy, không muốn dạy thì bảo sư phụ trục xuất ra khỏi sư môn, trả sự yên tĩnh lại cho ta."Kế Ngôn lắc đầu: "Sư phụ nói rồi, mấy ngày nữa, chúng ta sẽ xuất phát."Sư muội vẫn nên đi theo đệ thì tốt hơn, mấy ngày nay tiến bộ rất nhanh."Đồ không lương tâm." Lữ Thiếu Khanh nhảy dựng lên, chỉ vào Kế Ngôn: "Dùng công khoản đi du lịch, nhẫn tâm bỏ lại ta?"Cú nhảy này làm kiếm ý trong cơ thể hắn kích động.Hắn đau đến mức không ngừng gầm thét."Đáng giận!"Thật ra Kế Ngôn cũng không muốn đi, nhưng đây là nhiệm vụ của sư môn, là trách nhiệm, không thể trốn tránh.Quyền lợi đi đôi với nghĩa vụ.Hắn ta hưởng thụ tài nguyên của sư môn, đương nhiên phải cống hiến cho sư môn."Đệ đi xin sư phụ dẫn đệ đi theo là được."Lữ Thiếu Khanh lập tức nói sang chuyện khác: "Ta mặc kệ, dù sao huynh hãy xử lý cái đuôi này đi, đừng để nàng làm phiền ta nữa."Nói đùa cái gì vậy, đừng nhìn hắn suốt ngày la hét đó là dùng công khoản để đi du lịch, trên thực tế Lữ Thiếu Khanh rất rõ ràng việc bọn họ làm nguy hiểm đến mức nào.Hắn tránh chuyện này còn không kịp, sao lại tự đâm đầu vào.Kế Ngôn nhìn sư muội càng ngày càng nhích lại gần mình, trên mặt hiện lên vẻ nhu hòa.Người khác không chú ý tới, từ khi Tiêu Y đến đây, sư đệ lười biếng của hắn ta đã siêng năng hơn rất nhiều.Ngay cả chạy xuống núi cũng nhiều hơn xưa nữa.Kế Ngôn lắc đầu: "Sư muội vẫn nên đi theo đệ cho thỏa đáng."Mấy ngày nay, chứng minh Tiêu Y đi theo Lữ Thiếu Khanh vẫn rất thỏa đáng, tiến bộ cực nhanh.Kế Ngôn chỉ biết tu luyện, về việc này, hắn ta không nhất định làm tốt hơn Lữ Thiếu Khanh.Huống chi, hắn ta cũng không có bao nhiêu thời gian.Lần này ra đi, nhanh nhất cũng phải nửa năm mới về được.Lữ Thiếu Khanh hừ một tiếng: "Ta mới không cần một kẻ phản bội."Tiêu Y vô cùng buồn bực, hình như oán khí của Nhị sư huynh đang rất lớn.Không thể nũng nịu, nhõng nhẽo với Nhị sư huynh được.Nàng áp dụng kế vu hồi, năn nỉ Kế Ngôn."Đại sư huynh, huynh loại bỏ kiếm ý trong cơ thể Nhị sư huynh đi, Nhị sư huynh nhất định rất đau."Kế Ngôn nhìn Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh cười ha hả, sau đó mắng: "Nhanh lên."Tay phải Kế Ngôn nhẹ nhàng huy động, một luồng gió mang theo kiếm ý bay khỏi người Lữ Thiếu Khanh.Trên mặt Lữ Thiếu Khanh lộ ra vẻ thoải mái, suýt nữa thì kêu thành tiếng.Tiêu Y nhịn không được vui vẻ nói: "Tốt quá."Lữ Thiếu Khanh không cảm kích chút nào, hắn trừng Tiêu Y một cái, hắn biết rõ suy nghĩ trong lòng Tiêu Y."Đừng tưởng rằng muội làm như vậy, thì ta không bắt muội viết tâm đắc nữa.""Hai bài, viết nhanh lên."Trong lòng Tiêu Y rất là buồn phiền.Nàng nhìn về phía Kế Ngôn, hi vọng Kế Ngôn nói giúp mình mấy câu."Đại sư huynh…"Kế Ngôn nhìn Lữ Thiếu Khanh: "Tâm đắc?"Lữ Thiếu Khanh tức giận nói: "Vô nghĩa, không viết mà được à? Huynh nghĩ nàng làm còn tốt hơn cả sư phụ à?"Kế Ngôn gật đầu, vậy thì phải viết: "Viết đi, dù sao cũng không có gì."Tiêu Y đau cả đầu, Đại sư huynh, Nhị sư huynh đang bắt nạt ta đó, sao huynh lại trợ Trụ vi ngược vậy hả?Đại sư huynh, ta đi về với huynh, là không muốn bị Nhị sư huynh bắt nạt.Huynh dẫn ta không phải là định chống lưng cho ta sao?Sao giờ lại lật lọng?Còn chưa đợi Tiêu Y nói chuyện, Kế Ngôn lại hỏi: "Bao nhiêu chữ?""Một ngàn chữ."Kế Ngôn lắc đầu: "Quá ít, không có hiệu quả.""Ít nhất cũng phải một vạn chữ.""Ha ha…" Lữ Thiếu Khanh cười ha hả: "Huynh giám sát đi.""Được!"Một quả bom đánh trúng Tiêu Y, nàng không chịu nổi.Hai mắt nàng tối sầm, ngã quỵ vào trong lòng Hạ Ngữ vẫn đứng yên không nói gì bên cạnh..."Thật là, Hạ Ngữ sư tỷ còn chạy tới đây làm gì?"Lữ Thiếu Khanh chạy trốn trong đêm.Hạ Ngữ lại tới Thiên Ngự Phong, hắn nghĩ vẫn nên xuống núi tránh đầu sóng ngọn gió thì hơn.Mặc dù hắn đã thanh minh trước mặt mọi người, nhưng hắn còn lo có kẻ đứng sau đổ dầu vào lửa.Tới lúc đó, phiền phức tiếp tục kéo đến, hắn có khóc cũng không khóc nổi."Thôi, xuống núi đi."Tiểu Hồng trên vai dùng cánh cọ lên mặt Lữ Thiếu Khanh, kêu hai tiếng.Bày tỏ hay là đi ăn đi."Ham ăn!"Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ, hắn nhìn bụng Tiểu Hồng: "Ngươi sinh ba hay gì?"Tiểu Hồng ưỡn ngực, lộ ra cái bụng của nó, thể hiện rằng những thứ hôm nay ăn đã tiêu hóa hết rồi."Tham ăn!"Lữ Thiếu Khanh tiếp tục khinh bỉ.Tiểu Hồng chiếp chiếp kêu hai tiếng, ý nói ngươi cũng vậy.Lữ Thiếu Khanh mắng: "Đi theo sư muội còn học được cách trả treo hả? Có tin ta đánh ngươi không?"Tiểu Hồng bay lên, theo bản năng muốn bay lên đầu Lữ Thiếu Khanh nhưng bị Lữ Thiếu Khanh hất văng ra chỗ khác."Đừng có đụng vào tóc ta."Tiểu Hồng phành phạch bay về, đậu lại trên vai Lữ Thiếu Khanh.Nó kêu chiêm chiếp, chỉ trích hành vi bạo lực của Lữ Thiếu Khanh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận