Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1155: Các ngươi có tư chất Thần Long

Chương 1155: Các ngươi có tư chất Thần LongChương 1155: Các ngươi có tư chất Thần Long
Dận Khuyết không muốn nói chuyện, mẹ nó ngươi ít khiêu khích đại tiểu thư lại, tâm tình của ta cũng dễ chịu không ít.
"Grào!"
Ba con Hồn Thạch Giáp Thú gâm nhẹ vài tiếng, rời khỏi nơi này, chuẩn bị trở về sào huyệt của mình.
Lữ Thiếu Khanh thì đưa ra yêu cầu với Tương Tư Tiên: "Tư Tiên tỷ tỷ, có thể ngồi phi thuyền của ngươi hay không?”
Dận Khuyết lập tức cảnh giác: "Ngươi muốn làm gì? Không phải ngươi có phi thuyền sao? Hơn nữa phi thuyền của ngươi còn lớn hơn."
Mặc dù không biết vì sao, nhưng trong lòng Dận Khuyết hoàn toàn không hy vọng Lữ Thiếu Khanh lên phi thuyền của Tương Tư Tiên.
"Sao? Ngồi một chút cũng không được sao?" Lữ Thiếu Khanh hỏi ngược lại: "Thuyền là của ngươi sao?"
Dận Khuyết nghẹn lời, hắn ta lập tức nói với Tướng Tư Tiên: "Đại tiểu thư, cẩn thận một chút, hắn rất giảo hoạt, không chừng đang có chủ ý xấu gì đó. Nói không chừng muốn phá hỏng phi thuyền."
Chuyện Lữ Thiếu Khanh muốn làm, Dận Khuyết đều dùng ác ý lớn nhất để phỏng đoán Lữ Thiếu Khanh, cho rằng Lữ Thiếu Khanh sẽ không có lòng tốt.
Tương Tư Tiên lắc đầu, nàng ta cười cười: "Không có việc gì, đây là phi thuyền gia gia luyện chế, không có vấn đề gì."
Dận Khuyết nghĩ cũng đúng, Đại trưởng lão tốt xấu gì cũng là Hóa Thần, phi thuyền trải qua tay ông ta luyện chế ra, tương đương với pháp khí ngũ phẩm, lục phẩm, cũng không phải dễ dàng bị phá hỏng như vậy.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn ta lại an tâm một chút.
Tương Tư Tiên lấy phi thuyền giống như ốc biển ra, ba người Lữ Thiếu Khanh ngồi lên thuyền.
Không gian phi thuyền không tính là lớn, cùng lắm cũng coi như là một chiếc thuyền nhỏ, mười mấy người ngồi ở phía trên sẽ có vẻ tương đối chật chội.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh đi lên, có vẻ hết sức tò mò, lập tức chui vào trong khoang thuyền.
"Làm gì?"
Từ lúc Lữ Thiếu Khanh lên thuyền, ánh mắt Dận Khuyết vẫn dừng lại trên người hắn, gần như coi Lữ Thiếu Khanh là phạm nhân.
"Nhìn thử thôi! Đúng không, Tư Tiên tỷ tỷ, ta có thể nhìn thử chứ?"
Lữ Thiếu Khanh không chút khách khí, trưng cầu ý kiến một tiếng rồi chui vào.
Lữ Thiếu Khanh không đi xem phòng, hắn chủ yếu muốn xem cấu tạo phi thuyền.
Mỗi con tàu có cấu trúc năng lượng riêng cũng là trung tâm chính của con tàu.
Nếu không, chỉ dựa vào nhân lực thúc đẩy, nhu cầu linh lực khổng lồ đủ để ép khô một người.
Dận Khuyết thấy Lữ Thiếu Khanh chui tới chui lui trong khoang động lực, có vẻ hết sức tò mò, lúc này khinh bỉ: "Mấy thứ này ngươi hiểu không?" "Không hiểu." Lữ Thiếu Khanh vỗ vỗ chỗ này, vỗ vỗ chỗ kia, hỏi ngược lại: "Ngươi hiểu không?"
Dận Khuyết nghẹn lời, chế tạo phi thuyền thiết kế luyện khí, trận pháp, hắn †a bình thường còn chẳng có thời gian tu luyện, chớ đừng nói chi là những thứ này.
"Không hiểu thì đi ra ngoài, ít ở đây đi, nếu phi thuyền bị hỏng, ngươi bồi thường nổi không?" Dận Khuyết thẹn quá hóa giận, không để Lữ Thiếu Khanh tiếp tục xem nữa: "Đi ra ngoài!"
"Nhỏ mọn!"
Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ, sau đó dùng sức vỗ võ hai bên khoang thuyền, tán thưởng một tiếng: "Quả nhiên là thuyền tốt."
Cuối cùng Dận Khuyết tức giận trở lại boong tàu, cười nói với Tương Tư Tiên: "Tư Tiên tỷ tỷ, đây là một chiếc thuyền tốt, tốc độ nhất định rất nhanh."
Tương Tư Tiên gật đầu, cũng là rất hài lòng đối với chiếc phi thuyền này của mình: "Đúng vậy, gia gia đã hao phí không ít tâm huyết trên chiếc thuyền này, tốc độ là thế mạnh của nó..."
"Thật sao, thật tốt quá."
Lữ Thiếu Khanh đi tới mạn thuyền, vuốt ve hoa văn phía trên, nhẹ nhàng gõ vài cái, trong mắt hàm chứa ý cười: "Nếu †a có một chiếc phi thuyền như vậy thì tốt rồi."
"Đại trưởng lão nhất định rất thương ngươi..."
Dọc theo đường đi, Lữ Thiếu Khanh †ỏ ra rất hứng thú với phi thuyền dưới chân.
Thường xuyên không chịu ngồi yên, sờ đông sờ tây. Mãi cho đến khi đến đích mới dừng lại.
Sào huyệt của Hồn Thạch Giáp Thú là ở dưới lòng đất, giống như con thỏ đào hang, đào rỗng một ngọn núi đá, phía dưới là một hang động thật lớn.
Sau khi đám người Lữ Thiếu Khanh tiến vào, giống như đi tới Cự Nhân quốc.
Hang động này giống như một cái quảng trường thật lớn, cao mấy chục mét, có vẻ cực kỳ trống trải, đủ để dung nạp một Hồn Thạch Giáp Thú trưởng thành tự do hoạt động.
Trong hang động lối liền bốn phương, còn có từng lối đi thông xuống mặt đất, nhìn không thấy điểm cuối.
Hồn Thạch Giáp Thú thông qua việc đào lối đi dưới lòng đất để tìm kiếm thức ăn.
Vách tường xung quanh chất đầy tảng đá lít nha lít nhít, sau khi Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ trở về, trước tiên liền đi gặm hai tảng đá trên vách tường.
Từng viên đá bị nó cắn kêu răng rắc.
Lữ Thiếu Khanh thậm chí còn trêu ghẹo Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ: "Có muốn thêm chút nguyên liệu không?”
Rồi chỉ vào Dận Khuyết nói: "Ăn hắn ta đi"
Ánh mắt của ba con Hồn Thạch Giáp Thú dừng trên người Dận Khuyết, khiến lông tơ Dận Khuyết dựng thẳng, ngoài mạnh trong yếu: "Ngươi dám?"
Hắn ta không sợ Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ, nhưng hai Hồn Thạch Giáp Thú trưởng thành đủ để Dận Khuyết không tạo nổi sóng gió gì.
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc, cười đến nỗi Dận Khuyết sợ hãi. Nghĩ đến chuyện Lữ Thiếu Khanh đã làm lúc trước, trong lòng hắn ta cảm thấy vô cùng kinh hãi, không phải lại là mặt ngoài cười hì hì, quay người liền bán hắn †a đi chứ?
Hẳn ta theo bản năng tới gần Tương Tư Tiên vài bước, cảnh giác nhìn chằm chăm Lữ Thiếu Khanh, vận chuyển linh lực trong cơ thể, lặng lẽ làm tốt chuẩn bị.
Đồng thời thấp giọng nhắc nhở Tương Tư Tiên: "Đại tiểu thư, cẩn thận."
Nơi này là ở phía dưới, không quen cuộc sống nơi đây, bọn họ cũng chỉ có hai người.
Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì đó với hai người bọn họ, thật đúng là kêu trời không đáp, kêu đất không linh.
Tướng Tư Tiên lắc đầu, ý bảo Dận Khuyết không cần lo lắng.
"Nếu như muốn gây bất lợi cho chúng ta, hắn đã sớm ra tay rồi, không cần đợi đến lúc này đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận