Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1447: Đây là sư muội chí thân của ta, phải đặt thêm

Chương 1447: Đây là sư muội chí thân của ta, phải đặt thêmChương 1447: Đây là sư muội chí thân của ta, phải đặt thêm
Ngao Đức đứng lên, phẫn nộ gầm thét, sát khí ngút trời: "Giản Nam, ngươi thật sự muốn đối địch với Ngao gia ta sao?"
Giản Nam không thèm để ý đến Ngao Đức, quay người trở về chỗ, ngôi xuống.
Ngao Đức cười trào phúng: "Đường đường là tiểu thư Giản gia mà lại làm người hầu cho người ta?"
Giản Nam nghe vậy, bỗng nhiên quay đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngao Đức: "Ngươi muốn chết?"
Giọng nói lạnh lẽo, tựa như nữ thần cao lãnh, sát khí không hề yếu hơn so với Ngao Đức. Sau đó nàng ta lại giận giận dữ nhìn hằm hằm Lữ Thiếu Khanh một chút.
"Ngươi để ý lời hắn nói làm cái gì? Ngồi xuống, linh đậu sắp nguội rồi."
Giản Nam quay mặt qua chỗ khác, nói cái gì cũng không nghe.
Lột linh đậu cho Lữ Thiếu Khanh vốn đã mất mặt rồi, bị người ta nói toạc ra, nói mình giống người hầu thì lại càng mất mặt hơn.
Giản Nam nàng ta cũng được vinh danh là người có thể tranh cao thấp với Mị Càn nên vẫn phải giữ thể diện.
Lữ Thiếu Khanh nhắc nhở Giản Nam: "Đừng quên chính ngươi cam đoan."
"Giờ ngươi cũng có thể đổi ý, đến lúc đó ngươi sẽ thấy phụ thân ngươi thất vọng." Câu nói này, như dao đâm vào trong lòng nàng ta.
Cuối cùng, nàng ta cắn răng, vẫn ngồi xuống nhưng lột linh đậu thì đánh chết nàng ta cũng không lột.
Lữ Thiếu Khanh gõ gõ bàn: "Bình tĩnh một chút, ngươi để ý cái nhìn của người khác để làm gì?"
"Hắn còn yếu hơn cả ngươi, ngươi cứ coi như chó sủa đi."
Giản Nam khó chịu quay mặt qua chỗ khác.
Ngao Đức chỉ vào Lữ Thiếu Khanh: "Họ Lữ, ngươi có dám đánh với ta một trận hay không?”
"Không muốn, ta sợ đánh chết ngươi."
Trương Tòng Long cũng nổi giận đùng đùng khiêu chiến: "Lữ Thiếu Khanh, là nam nhân thì đánh với ta một trận, ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta."
Lữ Thiếu Khanh quét Trương Tòng Long một chút: "Ồ, nghe ngữ khí của ngươi thì có vẻ ngươi thật sự trở nên lợi hại rồi."
Trương Tòng Long không hề che giấu khí tức bản thân, Lữ Thiếu Khanh có thể nhẹ nhàng cảm nhận được thực lực cảnh giới của hắn ta.
Thực lực khoảng Nguyên Anh trung kỳ cảnh giới tầng bốn.
Thời gian năm năm, từ Kết Đan hậu kỳ cảnh giới tầng chín đột phá đến cảnh giới này cũng coi như tương đối nhanh chóng.
Bởi vậy có thể nhìn thấy được sự cường hãn của học viện Trung Châu.
Trương Tòng Long ha ha cười lạnh, vẻ mặt thể hiện rõ sự tự tin: "Ngươi và Kế Ngôn không biết trốn đi đâu, xem thường học viện Trung Châu, các ngươi sẽ thật sự không biết mình đã bỏ lỡ cái gì đâu."
"Tuy nhiên không sao, ta sẽ cho ngươi biết ngươi bỏ lỡ cái gì."
Keng một tiếng, hắn ta kiếm chỉ Lữ Thiếu Khanh, hét lớn một tiếng: "Có dám đánh với ta một trận không?”
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, hắn hỏi Ngao Đức: "Ngươi định để hắn đánh với †a sao?"
Ngao Đức nhìn về phía Trương Tòng Long.
Trương Tòng Long nói với Ngao Đức: "Đức công tử, ta tự tin có thể đánh bại hắn."
"Yên tâm giao cho ta."
Để tăng thêm tự tin cho Ngao Đức, hắn ta còn nhấn mạnh thực lực Lữ Thiếu Khanh năm năm trước: 'Năm năm trước đó, thực lực của hắn mạnh nhất chẳng qua cũng chỉ Kết Đan hậu kỳ cảnh giới tầng chín, thậm chí còn không bằng."
"Hắn không gia nhập học viện Trung Châu, thời gian năm năm, ha ha..."
Tiếng cười lạnh, không cần nói cũng biết.
Thời gian năm năm, Trương Tòng Long tiến bộ thần tốc.
Đặt ở Quy Nguyên Các đây là chuyện vạn vạn lần không dám tưởng tượng.
Thực lực tăng lên khiến Trương Tòng Long có tự tin bá đạo.
Ánh mắt hắn ta nhìn Lữ Thiếu Khanh như nhìn thằng hề.
Hẳn ta thấy, học viện Trung Châu là tốt nhất, được nơi này tỉ mỉ dạy bảo và bồi dưỡng, trên đời này sẽ không có nơi thứ hai có thể sánh vai với học viện Trung Châu, cho dù là một gia tộc độc lập nào trong ngũ gia tam phái cũng không sánh được.
Cho nên, cho dù là Lữ Thiếu Khanh hay Kế Ngôn, thực lực tuyệt đối sẽ không tăng lên quá nhanh, không thể nào vượt qua hắn ta được.
Ngao Đức nghe xong, cũng yên tâm.
Năm năm, không có tài nguyên của học viện Trung Châu, người bình thường ngay cả đột phá một tầng cảnh giới cũng làm không được.
Ngao Đức cười ha ha: "Không sai, ta không muốn khi dễ ngươi, ngươi chỉ cần đánh thắng hắn, tám trăm vạn viên Linh thạch ta sẽ dâng lên bằng hai tay."
"Nếu ngươi thua..."
Lữ Thiếu Khanh thản nhiên nói: "Ta thua, họ ta viết ngược."
Vô sỉ!
Đám người nghe vậy, trong lòng không kìm được hô to.
Ngao Đức nhìn hằm hằm Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi thua..."
Dừng một chút, hắn ta chỉ về phía Tiêu Y: "Ta muốn nàng!"
Ánh mắt hắn ta nhìn về phía Tiêu Y tràn ngập hận ý.
So với Lữ Thiếu Khanh, trận mưa măng ban nãy của Tiêu Y khiến hắn ta tức thất điên bát đảo, khiến hắn ta hận chết Tiêu Y.
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh hơi lóe lên, một tia sát ý chợt lóe lên.
Nhưng ngoài mặt hắn không hề có chút biến hóa gì, ngược lại còn cười vui vẻ hơn. Còn Tiêu Y thì phun một ngụm nước ra ngoài, một lần nữa vỗ bàn đứng dậy.
"Đầu óc ngươi có phải chỉ toàn chuyện bậy bạ không? Có phải nửa thân dưới chạy lên não rồi không?"
"Còn muốn ta? Có tin ta kêu sư huynh ta đánh chết ngươi không?"
Tiêu Y giận rồi, dám muốn mình?
Coi mình là cái gì?
Vật phẩm à?
Muốn lấy về làm gì?
Tiêu Y nghĩ thôi đã thấy buồn nôn rồi.
Lữ Thiếu Khanh phất phất tay, bảo Tiêu Y ngồi xuống: "Chú ý lễ phép một chút, đừng để người ta chê cười."
Lữ Thiếu Khanh ngược lại nhìn về phía Ngao Đức, lắc đầu: "Đây chính là thân sư muội của ta, từ khi nhập môn đã đi theo ta, tình như thủ túc, ta coi nàng ấy như muội muội."
Tiêu Y lộ nụ cười vui vẻ, vẫn là sư huynh mình tốt.
"Cho nên, chút tiền cược này hơi ít, đặt thêm đi" Lời của Lữ Thiếu Khanh khiến Tiêu Y lập tức xụ mặt.
"Thế này, ta bảo sư muội của ta đánh với hắn, thua, theo lời ngươi nói, ta thả người đồng thời còn tặng sư muội ta cho ngươi xử trí."
"Thắng, ngươi cũng là con tin của †a, tiền chuộc à, một ngàn vạn viên linh thạch."
Ngao Đức một lần nữa nhìn về phía Trương Tòng Long.
Trương Tòng Long gật đầu, biểu thị không có vấn đề, truyên âm cho Ngao Đức: "Một tiểu nha đầu, không đáng lo lắng." Ngao Đức nghe vậy, lúc này gật đầu: "Được, một lời đã định."
"Thề đi"
Lữ Thiếu Khanh và Ngao Đức cùng thề, định ra đặt cược.
Dăm ba câu, nhanh đến mức người bên phía Lữ Thiếu Khanh chưa kịp phản ứng.
Đợi tới khi kịp phản ứng, Lữ Thiếu Khanh và Ngao Đức đã thề rồi. Chương 1448: Nha đầu kia đang nghĩ quẩn à
Tiêu Y suýt khóc.
"Nhị sư huynh, huynh, ta..."
Tiêu Y cũng không biết nói cái gì.
Bảo nàng đi đối phó Trương Tòng Long sao?
Nàng không đủ tự tin và nắm chắc.
Lữ Thiếu Khanh vỗ đầu nàng: "Muội thử nghĩ xem muội là đồ đệ của ai? Sư muội của ai?"
"Mấy năm nay, bản thân tiến bộ bao nhiêu trong lòng muội còn không rõ à?"
"Chỉ một Trương Tòng Long mà thôi, Sợ cái gì?"
Tiêu Y nghe vậy, trong lòng an tâm một chút, nhưng vẫn có chút bận tâm, dù sao Trương Tòng Long này cũng được vinh danh là người đứng thứ hai Tê Châu mấy chục năm, nàng ta cũng nghe được từ nhỏ đến lớn, trong lòng vẫn không đủ tự tin.
"Nếu ta thua thì sao?"
"Thua?" Lữ Thiếu Khanh ha ha rút về tay: "Thua, ta liền có thể vứt bỏ cái đuôi như muội rồi."
Thế mà được à?
Tiêu Y nghe xong, lập tức trở nên đẳng đằng sát khí: "Nhị sư huynh, yên tâm, ta sẽ đánh chết hắn."
Nhìn về phía Trương Tòng Long ánh mắt trở nên hung hăng.
Đối mặt ánh mắt Tiêu Y, Trương Tòng Long cười lạnh: "Có thể đi Quyết Đấu các rồi chứ?"
"Có thể!" Đám người nối đuôi nhau rời khỏi nơi này.
Đám người Ngao Đức còn thêm cả Giản Bắc dĩ nhiên hấp dẫn ánh mắt của không ít người.
Không ít kẻ lắm chuyện đã đi theo sau.
Đồng thời, Thiên Cơ Giả khứu giác nhạy bén cũng bắt đầu hành động, giống như cá ăn thịt người ngửi được máu tanh, nhao nhao tụ lại.
Sau khi đến Quyết Đấu các, sau lưng đã có một đám người đi theo phía sau.
Trên đường đi Giản Bắc mày mò suy nghĩ, tới nơi này, nhìn biểu cảm bình tĩnh tự nhiên của Lữ Thiếu Khanh, hắn ta hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Đại ca, ngươi tới Vấn Thiên lâu ăn cơm không phải tình cờ đúng không? Đây đều là tính toán kỹ lưỡng của ngươi?"
Bởi như vậy, lời của hắn ta nói vì sao lại bị Ngao Thương nghe thấy được đã có thể giải thích rồi.
Hết thảy đều là trò quỷ của Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh mỉm cười, tựa hồ hết thảy đều trong lòng bàn tay của hắn.
Trong ánh mắt mong chờ ham học hỏi của Giản Bắc, hắn lắc đầu nói: "Không có."
"Ngươi đừng suy nghĩ nhiều."
Loại chuyện này, làm sao có thể thừa nhận chứ?
Bên ngoài Quyết Đấu các là một gian nhà ba tầng, bên trong thì có vài truyền tống trận thông đến một không gian khác.
Sân quyết đấu thực sự là ở đằng sau truyền tống trận.
Bên trong mở ra một không gian, tu sĩ trình độ cảnh giới Hóa Thần trở xuống chắc chắn có thể chiến đấu tùy tâm sở dục trong đó không cần phải lo không gian bị vỡ nát.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh đi vào thì phát hiện hình dáng mặt đất nơi này đã bị đánh cho thủng trăm ngàn lỗ, trên mặt đất mấp mô, như bề ngoài của mặt trăng, vô cùng hoang lương.
Cây cối, hoa cỏ gì đó rất ít.
Đều do đánh nhau mà thành.
Sau khi đi vào hắn còn thấy nơi xa loáng thoáng truyền đến ba động, ở phía xa cũng có người đang tỷ thí.
Lữ Thiếu Khanh thở dài: "Đánh nhau thì đánh nhau nhưng cũng phải giữ gìn không gian chứ. Xem ra ý thức bảo vệ môi trường của người Trung Châu rất kém, đáng khinh quái"
Đông đảo tu sĩ đi theo vào cùng nhanh chóng biết chuyện gì xảy ra.
Trương Tòng Long học viện Trung Châu lại muốn tỷ thí với một tiểu nha đầu?
Mọi người nghe vậy, âm thầm giật mình.
Tiểu nha đầu từ đâu xuất hiện?
Có thể là đối thủ của Trương Tòng Long sao?
Trương Tòng Long là một thiên tài, là học sinh thiên tài bậc nhất trong học viện Trung Châu, được học viện coi trọng.
"Nha đầu kia nghĩ quẩn à?"
"Hay nàng ta là thiên tài tuyệt thế gì đó?"
"Không thể còn có thiên tài tuyệt thế gì đó chứ, mấy năm nay tất cả thiên tài Thập Tam Châu đều tụ tập tại học viện Trung Châu rồi mà."
"Cho nên, nha đầu kia rốt cuộc có lai lịch gì?"
Không ít người trên nhảy dưới tránh, rất muốn biết thân phận Tiêu Y.
Đặc biệt là chó Thiên Cơ, càng hận không thể bổ nhào qua hỏi thăm cho rõ ràng.
Lúc này, có một giọng nói vang lên: "Nha đầu kia à? Ta biết."
Đám người nghe thấy giọng nói liền nhìn sang, một thanh niên áo lam trên vai mang theo một con chim nhỏ màu đen, dưới chân là một con khỉ màu trắng.
Thanh niên nở nụ cười ấm áp, cho người ta một loại cảm giác thân thiết hảo cảm.
"Ngươi biết?" "Huynh đệ, nói thử một chút đi."
Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt nói: "Nha đầu kia và Trương Tòng Long công tử đều đến từ Tề Châu, hai bên có mâu thuẫn rất lớn với nhau."
Đám người nghe vậy kinh hãi: "Nha đầu này không sợ chết sao?"
"Nàng dựa vào cái gì đi khiêu chiến Trương Tòng Long?”
"Trương Tòng Long là Nguyên Anh trung kỳ, thực lực thâm bất khả trắc."
Lữ Thiếu Khanh nói: "Không chừng là nghĩ quẩn đấy, nào, nào, tranh thủ thời gian đặt cược đi."
Giản Bắc lại gần: "Đại ca, ngươi ở đây làm gì?"
"Tiêu muội muội sắp đánh, ngươi không nhìn một chút à?"
"Ngươi xem giúp ta đi, ta bận nhiều việc." Lữ Thiếu Khanh đầu cũng không quay lại nói.
Giản Bắc tức chết, ngươi bận bịu? Ngươi bận bịu cái gì?
Hắn ta vừa định lên tiếng thì thấy Lữ Thiếu Khanh vung tay một cái chuyển một bàn lớn đến, tiếp theo gào to: "Tới đây, tới đây, đặt cược ngay nào."
"Đệ tử thủ tịch Quy Nguyên Các Tầ Châu, thiên tài Trương Tòng Long đại chiến tiểu nha đầu vô danh."
"Ai thắng ai thua, mọi người đến mua vé đặt cược, xem thử tâm nhìn của mình nào."
"Trương Tòng Long tỉ lệ đặt cược 1,5 lần, tiểu nha đầu tỉ lệ đặt cược một ăn hai."
Có người nghỉ ngờ: "Này này, tỉ lệ đặt cược này hơi ít đấy?" "Cảm thấy ít thì đừng đặt." Lữ Thiếu Khanh trừng mắt với người nói một cái, đồng thời hô hào: "Chỉ lấy linh thạch, những thứ khác không nhận, đem đến không nhận tiện thể đi báo án luôn."
"Sao ta cứ cảm thấy ngươi không đáng tin cậy lắm." Có người tiếp tục chất vấn: "Ta sợ ngươi ôm linh thạch chạy mất."
Phì, người Trung Châu mắt chó gì vậy?
Lữ Thiếu Khanh kéo Giản Bắc sang: "Thấy chưa, hẳn gọi ta là đại ca, ta chạy rồi, các ngươi đi tìm Giản gia đòi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận