Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 572 - Không nghe lời thiếu nữ, chịu thiệt ngay trước mắt



Chương 572: Không nghe lời thiếu nữ, chịu thiệt ngay trước mắtNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Đi thôi."Sau khi nói xong, Mạnh Tiêu bước vào trước một bước, Quản Đại Ngưu cũng vội vã đuổi theo.Hai người một trước một sau bước qua bậc cửa.Tiêu Y hô một câu: "Đợi, đợi một chút…"Sau đó, nàng trơ mắt nhìn sương trắng nổi lên quanh cửa, sương trắng tức khắc tràn ngập cả không gian, bóng dáng của Quản Đại Ngưu và Mạnh Tiêu cũng biến mất trong sương trắng.Cứ như có một con yêu thú nấp sẵn trong sương trắng, đã há miệng cắn nuốt bọn họ."Haizzz!"Tiêu Y thấy thế, nhịn không được lắc đầu, thì thầm một tiếng: "Ta biết ngay mà."Sau đó, nàng nói với giọng của một bậc lão làng, giống như người từng trải: "Không nghe lời của thiếu nữ, chịu thiệt ngay trước mắt."Úc Linh chần chờ, đầu óc của nàng vẫn rất loạn, nàng nhịn không được hỏi Tiêu Y: "Trận pháp?"Nàng cảm nhận được một nguồn lực lượng làm người ta sợ hãi, khó dò đang không ngừng khuếch tán.Tiêu Y gật đầu, mặt lộ vẻ kiêu ngạo: "Nhị sư huynh cực kì am hiểu trận pháp, hai người bọn họ đã bước vào trong trận pháp do Nhị sư huynh bố trí, xem ra là sẽ chịu đau khổ."Úc Linh đã cải trang, đôi mắt màu tím biến thành màu đen, mang mạng che mặt, che khuất mặt mũi.Trên khuôn mặt dưới khăn che mặt mang theo vài phần phức tạp.Tên khốn nạn đó đúng là rất am hiểu trận pháp.Khi đó, nếu không phải có pho tượng Thánh chủ chế tác bảo vệ, Truyền Tống Trận đã sớm bị Lữ Thiếu Khanh phá hủy rồi.Có điều, ngay cả ở nơi mình ở mà cũng phải bố trí trận pháp, Úc Linh nhịn không được hừ lạnh một tiếng, hung hăng khinh bỉ: "Đồ nhát gan."Tiêu Y không giận, mà vui vẻ cười chỉnh lại: "Nhị sư huynh chỉ cẩn thận mà thôi."Hai người trò chuyện một lát, sương trắng bên trong biến mất, khí tức làm người ta sợ hãi kia cũng biến mất.Bóng dáng của Quản Đại Ngưu và Mạnh Tiêu xuất hiện một lần nữa.Thịt mỡ trên mặt Quản Đại Ngưu run rẩy không ngừng, hình như gặp phải chuyện gì đó rất đáng sợ bên trong.Khí tức Mạnh Tiêu tăng vọt, như vừa trải qua chiến đấu, sau khi nhìn rõ cảnh vật xung quanh, mặt mũi nàng ta rất là khó coi.Mạnh Tiêu tức chết rồi, gào lên với phía bên trong: "Đáng ghét, là ai? Đi ra cho ta, xem ta có cho ngươi một bài học hay không."Sau khi nói xong, nàng ta quơ quả đấm xông đi vào, muốn tìm người trong kia tính sổ.Tiêu Y sợ Mạnh Tiêu chịu thiệt, cũng vội vàng đi theo.Quản Đại Ngưu không ngừng hít thở sâu mới làm mình bình tĩnh lại.Có điều, trong ánh mắt của hắn ta lại mang vẻ kiêng kị, tên khốn nạn đó thật đúng là vừa đáng ghét vừa đáng sợ.Từ từ, Quản Đại Ngưu phản ứng lại, giận đến sắp méo mũi, đây là nhà của ta, vì sao hắn lại bố trí trận pháp ở đây?Ngay cả chủ nhà như ta muốn vào cũng phải chịu khổ, hắn xem nơi này là nhà của mình rồi sao?Quản Đại Ngưu cũng muốn xông vào một quyền đánh chết Lữ Thiếu Khanh.Nhưng sau khi ngẫm nghĩ, hắn ta lại thôi, tên khốn đó quá mạnh, mình không phải là đối thủ.Mình phải giấu tài, chờ thực lực đủ rồi lại cho tên đáng kiếp đó một bài học sau.Quản Đại Ngưu AQ trong lòng một lát mới chú ý tới Úc Linh đứng chần chờ ở cửa.Úc Linh mặc quần áo màu đen bó sát người, thể hiện trọn vẹn dáng người nóng bỏng, mang mạng che mặt, làm Quản Đại Ngưu không hiểu sao cảm thấy quen quen.Nhưng mà hắn ta nghĩ mãi nghĩ mãi cũng không nghĩ ra mình từng gặp người có dáng người như thế này lúc nào.Kết quả là, hắn ta thử thăm dò hỏi một câu: "Cô nương, chúng ta có từng gặp nhau chưa?"Úc Linh lạnh nhạt nhìn Quản Đại Ngưu, làm Quản Đại Ngưu cảm thấy quen thuộc hơn nữa.Úc Linh nhìn Quản Đại Ngưu nhíu mày, thậm chí vò đầu cố gắng nhớ lại xem từng gặp mình ở đâu.Trong lòng Úc Linh thầm nghĩ, ngay cả tên mập này cũng không nhớ mình, chắc là tên khốn nạn đó cũng quên mình từ lâu rồi.Úc Linh ôm theo suy nghĩ may mắn như vậy, bước vào cửa lớn.Sau khi đi vào, Úc Linh nghe thấy giọng của Tiêu Y, giọng nói của nàng vui vẻ vô cùng: "Nhị sư huynh, huynh quen Mạnh Tiêu tỷ tỷ à?"Úc Linh bước qua trung đường, vào trong sân, thấy được bóng dáng làm nàng nghiến răng nghiến lợi kia.Lúc này Lữ Thiếu Khanh đang nằm dưới một gốc cây trong sân, nhẹ như lông hồng, bắt chéo chân, nhắm lại mắt, rất thích ý, Tiểu Hồng bay đến trên đầu Tiêu Y, tiếp tục nằm úp sấp xuống ngủ.Mạnh Tiêu cũng vui lắm: "Ngươi, sao ngươi lại ở đây?"Mạnh Tiêu vốn định xông vào cho người trong này một bài học.Nàng ta không ngờ, lại gặp phải người vẫn luôn quẩn quanh trong đầu mình mấy ngày nay.Sau khi vui mừng, Mạnh Tiêu nghiêm mặt, tức giận nói: "Ngươi, cái con người này, sao mà đi không từ giã, không lễ phép gì hết.""Ngươi có từng nghĩ tới cảm nhận của ta không?"Tiêu Y bên cạnh tức khắc chấn kinh, miệng nhỏ há thành chữ o, ngọn lửa nhiều chuyện trong lòng cháy lên hừng hực.Nàng chỉ ước mình được bay lên bẻ miệng Nhị sư huynh ra, bắt hắn nói rõ ràng mọi chuyện.Lữ Thiếu Khanh ngồi dậy, chỉ vào Mạnh Tiêu: "Cô nàng này, ngươi đừng có nói lung tung, làm đầu óc sư muội ta đồi trụy, ta sẽ hỏi tội ngươi đó.”Sau khi Úc Linh bước vào, nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh.Mặc dù có suy đoán, nhưng lúc nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh ở đây, Úc Linh vẫn cảm thấy đầu óc quay cuồng.Tiêu Y vậy mà là sư muội của hắn.Nói không chừng, thế giới này nhất định đã xảy ra vấn đề gì rồi.Nói không chừng Thiên Đạo đã có vấn đề rồi.Tiểu Y muội muội ngoan ngoãn, biết điều, ngây thơ đến mức làm cho người ta yêu thương.Sao lại có một người sư huynh như vậy?Khốn nạn, vô sỉ, đê tiện, hạ lưu, lúc Thiều Thừa tiền bối thu đồ đệ bị mù hay là bị bỏ bùa?Sao Thiều Thừa tiền bối hòa ái hiền lành lại dạy ra một tên đồ đệ khốn nạn như vậy?Úc Linh nhịn không được ôm đầu, chuyện này quá là ngoài ý muốn, làm người ta khó mà tin nổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận