Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1819

Chương 1819
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Đó là cái gì?
Cận Tuy còn chưa kịp hoàn hồn, tiếp theo, khắp nơi trên Điểm Tinh phái đều xuất hiện khe hở màu đen này.
Giống như cùng nhau xuất hiện trong nháy mắt.
Những khe hở này cũng không lớn, cũng dài hai ba mét, rộng khoảng nửa mét.
Nhưng rất nhiều, lít nha lít nhít, nhiều vô số kể.
“Đây, đây là cái gì?”
Cận Hầu tê cả da đầu, khe hở màu đen đột nhiên mọc ra tản mát ra khí tức quỷ dị.
Đây không phải khe hở hư không bình thường, khe hở hư không bình thường sẽ tự động khép kín, nhưng những khe hở màu đen này lại tự động mở rộng, không cách nào khép lại được.
Đồng thời, từ bên trong không xuất hiện cơn lốc hư không hủy diệt mà xuất hiện một ít sương mù màu đen.
Sương mù màu đen tràn ngập, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy quỷ dị.
Sắc mặt Tân Nguyên Khôi âm trầm, hắn ta cắn răng nói: “Các ngươi không phát hiện sao? Những khe hở này đều xuất hiện ở những nơi bọn hắn có công kích.”
Nghe Tân Nguyên Khôi nói vậy, mấy người Cận Tuy, Cận Hầu cũng kịp phản ứng.
Hơn nữa, đám người lại cẩn thận quan sát một phen, tiến them một bước xác định.
Cận Tuy cắn răng, giọng căm hận nói: “Là Lữ Thiếu Khanh, là kiếm ý của Lữ Thiếu Khanh.”
Không còn cách nào khác, Cung Phụng lâu thờ phụng các vị tiền bối của môn phái bị Lữ Thiếu Khanh cố ý một kiếm phá hủy giờ đang xuất hiện một khe nứt to lớn hơn.
Nhìn thế nào cũng giống như kiếm ý của Lữ Thiếu Khanh tạo thành.
Khe hở dài đến vài dặm, rộng tram mét, như cái miệng rộng đầy máu của hung thú, bất cứ lúc nào cũng muốn thôn phệ tất cả mọi người của Điểm Tinh phái.
“Hắn muốn làm gì?”
Nhìn toàn bộ phạm vi của Điểm Tinh phái đều là khe hở màu đen, từ từ túa ra sương mù màu đen, khí tức quỷ dị tràn ngập khiến trong long mấy người Cận Tuy cảm thấy bất an.
Còn Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn trên trời cũng phát hiện ra điểm bất thường bên dưới, hai người liền ngừng tay.
Nhìn thấy lại là khe hở màu đen, Kế Ngôn nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, hai mắt lộ ra ánh mắt hỏi thăm.
Người khác không biết, nhưng Kế Ngôn biết sư đệ mình có quan hệ không rõ rang với khe hở màu đen.
Lữ Thiếu Khanh chú ý thấy ánh mắt của Kế Ngôn: “Đừng có dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, ta không biết xảy ra chuyện gì.”
Kế Ngôn thản nhiên nói: “Kiếm ý của đệ tạo ra.”
Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên cảm thấy mệt tim, bà nội nó, mấy khe hở màu đen này như âm hồn bất tán, nhất định phải quấn lấy hắn sao?
Lúc trước sao lại ở chỗ quái quỷ kia độ kiếp vậy trời?
Bị tia chớp màu đen bổ, dẫn đến họa phong bây giờ càng đi càng lệch.
Lữ Thiếu Khanh ngửa mặt lên trời thở dài: “Nghiệp chướng mà.”
Trong lúc Lữ Thiếu Khanh đang cảm thán, sương mù màu đen trôi ra từ trong khe hở màu đen càng ngày càng nhiều, sau đó giống như có sinh mệnh nhanh chóng quấn lên đệ tử Điểm Tinh phái.
“A.”
“Đây, đây là cái gì?”
“Cứu, cứu mạng.”
Các đệ tử Điểm Tinh phái bên này còn chưa tỉnh hồn bên kia đã gặp phải sương mù quỷ dị này.
Các đệ tử Điểm Tinh phái liều mạng tránh né và phản kháng.
Trước mặt sương mù màu đen, dù bọn hắn muốn tránh né hay phản kháng thế nào cũng vô hiệu, cuối cùng chỉ có thể bị sương mù màu đen quấn lên tiến vào trong cơ thể.
Nhưng mà!
“A, ta, cảnh giới của ta đột phá!”
“Thực lực của ta mạnh lên.”
“Cái này, ha ha, quá tốt rồi, lại có hiệu quả như vậy, ha ha.”
Sau khi sương mù màu đen tiến vào cơ thể, các đệ tử Điểm Tinh phái phát hiện thực lực của mình lại được tăng lên trên diện rộng, lập tức như nhặt được chí bảo, nhao nhao vui mừng.
Thậm chí có người trực tiếp đột phá, tiến vào cảnh giới tiếp theo.
Kết Đan đột phá vào Nguyên Anh, Nguyên Anh đột phá vào Hóa Thần, ngay cả thiên kiếp cũng lượt bớt.
Thực lực các đệ tử còn sót lại của Điểm Tinh phái tang lên trên diện rộng tại trong khoảng thời gian ngắn.
Mấy người Cận Tuy sợ đến sửng sốt.
Nhìn sương mù màu đen đánh tới, trong lúc nhất thời bọn hắn không biết có nên tránh né hay không.
Sương mù màu đen nhìn thì quỷ dị, nhưng lại có hiệu quả tốt như vậy?
Không phải là bánh kẹo có độc đấy chứ?
Mà Cận Hầu sau khi thấy thực lực các đệ tử đồng môn tang nhiều, hắn ta cắn răng một cái, chủ động đón lấy sương mù màu đen.
“Phập!”
Không có phản kháng, sương mù màu đen càng nhanh chóng tiến vào trong cơ thể Cận Hầu.
Trong ánh mắt khiếp sợ của mấy người Cận Tuy, khí tức trong cơ thể Cận Hầu kéo lên kịch liệt, cuối cùng thân thể đột nhiên chấn động, không cần độ kiếp, trực tiếp bước vào cảnh giới Hóa Thần.
“Cái này, cái này.”
Mấy người Tân Nguyên Khôi không kiên trì được nữa, học theo Cận Hầu chủ động đón lấy sương mù màu đen, như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn trên bầu trời lạnh lùng nhìn.
Nhìn thấy mấy người chưởng môn Cận Tuy đều chủ động đón lấy sương mù màu đen, không kìm được khinh bỉ: “Ngu xuẩn!”
Sương mù màu đen gì đó, ở Thập Tam Châu, không ai hiểu được hơn Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn.
Là độc dược bọc đường.
Kế Ngôn nhìn qua Lữ Thiếu Khanh: “Tế thần, thật sự đã chết rồi?”
Những sương mù màu đen này Kế Ngôn không lạ lẫm gì.
Rất khó để không nghi ngờ có phải Tế thần đã chết hay không, hay là lại đem theo đám người của bọn hắn đến Thập Tam Châu này.
Lữ Thiếu Khanh cho Kế Ngôn một cái liếc mắt: “Chết đến mức không thể chết thêm.”
Sau đó nói ra suy đoán của bản thân: “Mặc dù tế thần chết rồi, nhưng rõ rang còn có nhiều Tế thần khác đứng ra.”
“Thập Tam Châu, dược hoàn.”
Mặc dù xuất hiện sương mù màu đen nhưng cho dù là Kế Ngôn hay Lữ Thiếu Khanh không hề có chút lo lắng.
Kế Ngôn nhìn đám Cận Tuy bên dưới thực lực tang lên không ít, thản nhiên nói: “Đều giết đi.”
Ngữ khí bình thản, không có bất kỳ ba động gì.
Dù bên dưới còn mấy ngàn đệ tử Điểm Tinh phái.
Nếu như không có sương mù màu đen xuất hiện, có lẽ Kế Ngôn sẽ ngăn cản Lữ Thiếu Khanh toàn diệt Điểm Tinh phái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận