Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 662 - Phù điêu sống lại



Chương 662: Phù điêu sống lạiNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmCầu thang trước mắt có năm bậc, mỗi bậc đều cao hơn Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh đứng phía trước một bậc tựa như đối mặt với một bức tường, đi lên còn phải nhảy."Hẳn là không có nguy hiểm gì chứ?"Lữ Thiếu Khanh nói thầm, sau đó thoải mái bước lên bậc thang thứ nhất.Nhưng mà vừa mới bước lên một bước, chuyện ngoài ý muốn đã xuất hiện. Phía sau truyền đến âm thanh ken két, có khí tức sinh mệnh xuất hiện.Lữ Thiếu Khanh quay đầu lại, suýt chút nữa bị dọa đến tê dại.Phù điêu Kim Long và Phượng Hoàng trên hai cây cột ở hàng thứ nhất đã sống lại, một rồng một phượng có ánh mắt đỏ thẫm, hoạt động thân thể một chút, sau đó tiếng long ngâm phượng minh, rồng gầm, phượng hót quanh quẩn ở trong đại điện.Khí tức mạnh mẽ bộc phát, chúng nó một trái một phải gào thét mà đến.Thân hình thon dài khổng lồ của Kim Long xoay quanh trên không trung, toàn thân lóng lánh ánh vàng, dưới thân, hai vuốt rồng màu vàng cũng hung hăng vỗ xuống Lữ Thiếu Khanh.Vuốt rồng sắc bén cắt qua không khí, chộp lấy đầu Lữ Thiếu Khanh, không thể nghi ngờ, dù Lữ Thiếu Khanh có Luyện Thể Quyết đại thành, đầu cứng rắn như sắt cũng không chịu nổi một túm này.Chỉ cần bắt trúng, nhất định sẽ thành đậu hũ chia năm xẻ bảy.Phượng Hoàng mở hai cánh, cũng đi tới trên đầu Lữ Thiếu Khanh, hai cánh vỗ, một ngọn lửa có thể hòa tan vạn vật trên thế gian bao phủ Lữ Thiếu Khanh.Một trái một phải, một trước một sau, công kích vật lý và công kích pháp thuật, một rồng một phượng.Lữ Thiếu Khanh tê dại, đây là thủ hộ thần thú sao?Nhưng mà công kích của một rồng một phượng tuy rằng thoạt nhìn khủng bố, uy lực kinh người, nhưng còn không đến mức khiến Lữ Thiếu Khanh không thể ngăn cản.Thực lực một rồng một phượng biểu hiện ra là Nguyên Anh sơ kỳ, không kém Lữ Thiếu Khanh nhiều lắm.Lữ Thiếu Khanh hiện tại có đủ thực lực để đối phó với Nguyên Anh trung kỳ mà không bại. Cho nên, dù là một rồng một phượng liên thủ, chúng cũng không phải là đối thủ của Lữ Thiếu Khanh.Mặc Quân kiếm xuất thủ, kiếm quang rực rỡ, kiếm khí trăm trượng phóng lên cao, kiếm ý cuồng bạo, đánh bại một rồng một phượng ở trong đại điện.Một rồng một phượng bị đánh tan biến thành hai tia sáng trắng muốn bay trở về cây cột.Nhưng mà nhẫn trữ vật trong tay Lữ Thiếu Khanh nóng lên, một vệt sáng lao ra, bao phủ hai tia sáng trắng rồi cuốn trở về trong nhẫn.Một màn này khiến Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên. Tiểu đệ ma quỷ muốn làm gì? Cướp đồ ăn sao?Còn nữa, ngươi muốn cướp đồ, nhưng đã hỏi ta chưa? Cướp đồ của người ta, chẳng may đắc tội với đại lão nơi này thì làm sao bây giờ? Tham ăn cũng phải chia trường hợp chứ?Lữ Thiếu Khanh có ý muốn tiến vào hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, thuận tiện dạy dỗ tiểu đệ ma quỷ một chút, bảo nó kiềm chế lại, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, tình huống nơi này không rõ, không thể xằng bậy.Nhìn bậc thang thứ hai trước mắt, Lữ Thiếu Khanh lại chậm chạp không dám bước lên.Hắn quay đầu nhìn thoáng qua cột đá phía sau.Trong mắt hắn, phù điêu trên cột đá thứ hai dường như đang ẩn ẩn tản ra ánh sáng.Một khi hắn bước lên bậc thang thứ hai, Kim Long và Phượng Hoàng trên phù điêu lập tức xuất hiện tấn công hắn, nếu chúng chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ thì Lữ Thiếu Khanh có thể ứng phó được.Nhưng Lữ Thiếu Khanh cảm thấy thực lực phù điêu nhất định sẽ gia tăng, không chừng còn biến thành Hóa Thần.Suy nghĩ trong chốc lát, Lữ Thiếu Khanh dứt khoát nhảy xuống bậc thang thứ nhất, trở về đại điện, đi tới trước mặt hai cây cột đá ở hàng thứ hai.Nhìn phù điêu trông rất sống động phía trên, Lữ Thiếu Khanh vuốt cằm, tự nói: "Nếu xử lý chúng ở đây, không biết chúng có thể sống lại hay không?"Nói làm liền làm, đầu tiên Lữ Thiếu Khanh thử nhìn xem vật liệu của cột đá là gì, nhưng mà hắn lại không thể nhận ra cột đá được chế tạo từ vật liệu gì.Nếu đã không nhận ra chế tạo từ vật liệu gì, vậy thì cứng rắn đánh thôi.Thứ Lữ Thiếu Khanh nghĩ đến đầu tiên chính là trường kiếm bản mệnh của mình.Mặc Quân kiếm đã là trường kiếm tứ phẩm, hơn nữa còn thuộc loại thượng thừa nhất trong tứ phẩm, là cực phẩm.Cứng rắn sắc bén không nói, linh tính mười phần, không chừng đến lúc lên ngũ phẩm liền có thể sinh ra kiếm linh.Hắn cầm Mặc Quân kiếm không nói hai lời chém một kiếm về phía cột đá."Keng keng!" Một tiếng, tia lửa văng khắp nơi, sức mạnh cường đại chấn đến cổ tay Lữ Thiếu Khanh tê dại.Mẹ nó!Tay trái Lữ Thiếu Khanh cầm Mặc Quân kiếm, tay phải dùng sức vung, thân là tu sĩ mà hắn thiếu chút nữa bị chấn động đến tê liệt.Mặc Quân kiếm truyền đến một ý niệm, biểu thị nếu cứ chém xuống như vậy, cột đá sẽ không gãy mà nó sẽ gãy trước.Lữ Thiếu Khanh tức chết, thời khắc mấu chốt lại không góp sức, uổng công ta yêu thương ngươi.Dùng sức búng Mặc Quân kiếm một cái, quát nó: "Cố gắng một chút, nếu không đến lúc đó đừng nghĩ sẽ gặp được cô nàng Vô Khưu nữa."Lời này vừa nói ra, Mặc Quân kiếm ông một tiếng, hàn quang lấp lánh, một ý niệm tràn đầy ý chí chiến đấu truyền đến.Lão đại, lên, chém nó đi.Lữ Thiếu Khanh hài lòng, như vậy mới đúng chứ. Ngày ngày lười biếng làm sao có thể làm gì được?Thời khắc mấu chốt không phát huy công dụng thì cần ngươi làm gì?Một kiếm vừa rồi đã cho hắn biết cột đá cứng rắn như thế nào, cho nên hắn đi vòng quanh cột đá điêu khắc Kim Long hai vòng.Cuối cùng dừng lại, ánh mắt hiện ra đồ án Thái Cực một lần nữa.Cùng lúc đó, Mặc Quân kiếm cũng bộc phát ra ánh sáng đen trắng.Lữ Thiếu Khanh phi thân lên, tay cầm Mặc Quân kiếm, quát khẽ một tiếng: "Đi!"Khí tức cổ xưa, ảo diệu tràn ngập vào giờ khắc này.Mặc Quân kiếm đâm vào đầu rồng của Kim Long.Cột đá vừa rồi vô cùng cứng rắn vào giờ khắc này lại trở nên mềm nhũn, Mặc Quân kiếm thoải mái chui vào trong phù điêu, cột đá phát ra ánh sáng rực rỡ, một năng lượng mạnh mẽ xuất hiện...

Bạn cần đăng nhập để bình luận