Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1458: Hắn ta muốn cùng sư muội của huynh sinh khỉ con đấy. Đánh hắn ta!

Chương 1458: Hắn ta muốn cùng sư muội của huynh sinh khỉ con đấy. Đánh hắn ta!Chương 1458: Hắn ta muốn cùng sư muội của huynh sinh khỉ con đấy. Đánh hắn ta!
Ngao Đức hừ lạnh một tiếng, đương nhiên sẽ không thừa nhận chuyện này: "Công Tôn huynh chỉ không hy vọng hai người bọn họ tổn thương hòa khí thôi."
"A' Lữ Thiếu Khanh gật đầu: "Ý của ngươi là, hắn ta tự xông ra quấy nhiễu trận quyết đấu, đánh sư muội ta bị thương không có liên quan gì tới ngươi, đúng không?”
Ngao Đức trầm mặc, tỏ ý ngầm thừa nhận.
Dù sao thì, nếu nhận sẽ bị người ta cười chê mình thua mà không dám nhận.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao thua một cái là hấn ta ngoan ngoãn rời đi ngay, cho dù vay tiên cũng phải nộp cho đủ linh thạch.
Coi như cố hết khả năng rửa sạch cái tên thua mà không dám nhận này.
"Được, ngươi đi đi." Lữ Thiếu Khanh không nói nữa, để cho nhóm Ngao Đức rời đi.
"Thả Công Tôn huynh!" Ngao Đức muốn mang theo Công Tôn Liệt cùng rời đi.
"Hắn ta là cha ngươi hay là mẹ ngươi?" Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ, hung tợn nói: "Cút nhanh đi, nếu không ngươi cũng ở lại."
"Ngươi muốn làm gì?"
Đương nhiên Ngao Đức không hy vọng để Công Tôn Liệt lại. Hắn ta còn chưa biết coi trọng Lữ Thiếu Khanh, còn chưa biết Lữ Thiếu Khanh khó chơi thì không xứng làm đệ tử dòng chính của Ngao gia nữa rồi.
"Kết giao bằng hữu thôi. Dù sao thì Công TÔn huynh cũng cần bằng hữu thật sự." Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm, tựa hồ như cực kỳ hâ mộ, trên thực tế là châm chọc, ai cũng nghe ra được rõ mồn một.
Ngao Đức bị châm chọc, sắc mặt hết sức khó coi, tăng xông lên chỉ muốn đánh người, bèn hung tợn cảnh cáo Lữ Thiếu Khanh một trận: "Hắn ta là người của Công Tôn khanh, ngươi dám gây bất lợi cho hắn ta thì cứ chờ chết đi."
"Mà ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Ngươi uy hiếp ta sao?" Lữ Thiếu Khanh võ ngực tỏ vẻ sợ hãi.
"Ngươi biết là tốt rồi" Ngao Đức cười lạnh, ngạo nghẽ lôi gia tộc của mình ra: "Ở Trung Châu, là thiên hạ của năm nhà ba phái." "Có đôi khi, làm người khiêm tốn một chút, không có hại gì cho ngươi đâu."
Lữ Thiếu Khanh dứt khoát nói với Kế Ngôn: "Hắn ta uy hiếp ta, hù dọa ta. Đánh hẳn tai"
Kế Ngôn thờ ơ.
Ngao Đức nhìn thấy, nụ cười càng thêm xán lạn, sắc mặt lại càng đắc ý.
"Sư huynh của ngươi thông minh hơn ngươi nhiều."
Bảo sao có thể làm được Đại sư huynh, lại còn có thể trở thành Hóa Thần, phẫn nhãn lực này lợi hại hơn tên tiểu tử đáng ghét này nhiều.
Giản Bắc bật dậy: "Đại ca, huynh tự mình ra tay đi."
Trực giác của Giản Bắc tin tưởng Lữ Thiếu Khanh cũng có thể xử lý Ngao Đức chỉ trong một giây.
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: "Ta rất khiêm tốn đó."
Sau đó, hắn lại nói với Kế Ngôn: "Chẳng những hắn ta uy hiếp ta, mà còn muốn cả sư muội của huynh đó."
"Còn muốn đem sư muội của huynh về nhà sinh khỉ con nữa đấy."
Kế Ngôn liếc một cái, ánh mắt như kiếm sắc nhìn sang Ngao Đức.
Ngao Đức còn chưa kịp nói gì, thậm chí còn không kịp cả phản ứng nữa, như bị đánh thật đau, phụt ra một ngụm máu tươi, rồi bay ngược lại mấy chục dặm.
"Đại cai"
Mấy người Ngao Thương sợ hết hồn, nhưng không dám làm loạn.
Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: "Uy phong thật đó, bắt nạt sư muội thì huynh xử lý, bắt nạt ta huynh lại không xử lý à?"
Giản Bắc bên cạnh không nhịn được mà bĩu môi: "Đại ca, đây là khiêm tốn mà huynh nói đấy à?"
Trước mặt mọi người, đánh bay Ngao Đức, thế này mà gọi là khiêm tốn à?
"Đúng vậy." Lữ Thiếu Khanh gật đầu: "Không thấy ta còn chưa ra tay, mà để cho sư huynh của ta ra tay à?"
"Ta rất biết tiếp thu lời khuyên đấy, khiêm tốn làm việc cũng là nguyên tắc của ta."
Giản Bắc cảm thấy mình bị thương rất nặng. Thế này khác nhau ở đâu?
"Được rồi, về đi."
Lữ Thiếu Khanh mang theo Công Tôn Liệt thản nhiên rời đi trước. Giản Bấc vội vàng đổi theo: "Đại ca huynh muốn đi đâu?"
"Tới nhà ngươi đói"
Giản Bắc cầu xin: 'Không đi được không? Chúng ta chia tay đi!"
"Chia tay?" Lữ Thiếu Khanh chẳng buồn quay đầu lại: "Chia tay cái gì mà chia tay? Chúng ta là huynh đệ tốt, ngươi không muốn ta tìm sư muội của ngươi sao?"
Tiếng nói cực lớn, đương nhiên nhiều người nghe được.
"Mẹ nó, huynh không được nói lung tung!" Giản Bắc xông lên muốn giết Lữ Thiếu Khanh diệt khẩu.
"Ta chưa từng nói thết"
Người vây xem đều hưng phấn. Vở kịch hôm nay được xem tuyệt đối xứng với giá vé.
Đựac biệt là những Thiên Cơ giả kia, càng hạnh phúc đến mức muốn ngất đi.
Bất kỳ chuyện gì xảy ra trong hôm nay đưa ra đều là tin hot, ấy thế mà từ nãy giờ đã có được mấy kiện tin rồi đấy.
Chủ biên nhức cả đầu.
Lữ Thiếu Khanh dẫn theo Công Tôn Liệt chậm rãi về tới chỗ ở mà Giản Bắc thu xếp cho.
"Đại ca, ta van huynh, huynh đi đi, ta cho huynh một ngàn vạn viên linh thạch, có được không?"
Ngươi cho ta một trăm triệu thì ta đi"
"Đại ca, đại đại ca, ta van huynh, nếu không ta khóc cho huynh xem."
Lữ Thiếu Khanh không để ý tới Giản Bắc nữa, trở về liền ném Công Tôn Liệt xuống đất, thản nhiên nói: "Đứng lên đi, đừng có giả bộ." Giản Bắc đang líu lo mãi không thôi chợt ngẩn ra, Giản Nam vừa trở vè cũng ngơ ngác.
Công Tôn Liệt tỉnh rồi sao?
Nhưng Công Tôn Liệt nằm dưới đấy nào có tí dấu hiệu tỉnh nào đâu.
Giản Bắc quan sát mấy lần nữa mới không nhịn được mà nói: "Đại ca, huynh nhìn lầm rồi à?"
Sau đó, hắn ta nhìn sang Giản Nam. Giản Nam lắc đầu, tỏ ý mình cũng không nhìn ra.
Lữ Thiếu Khanh nói với Tiểu Bạch: "Tới, tè cho hắn ta một cái."
Tiểu Bạch kêu lên chít chít hai tiếng. Nó rất thích việc này.
Nó hứng thú bừng bừng chạy tới, muốn cho bảo bối xịn giúp Công Tôn Liệt sáng ra. Công Tôn Liệt không giả bộ được nữa, nhảy dựng lên: "Ngươi... ngươi hỗn láo!"
Công Tôn Liệt hung tợn nhìn chằm chằm: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi dám giam giữ ta, ngươi muốn đối nghịch với Công Tôn gia sao?"
"Bớt lôi Công Tôn gia ra dọa ta đi, Giản gia ta sợ ngươi bao giờ?"
Keng keng. Giản Bắc bên cạnh nghe mà ngã đập đầu xuống đất. Hắn ta vội vàng đứng dậy, sờ sờ trán, hung hăng làm sáng tỏ: "Đại ca, Giản gia ta không có bất cứ quan hệ nào với huynh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận