Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1618

Chương 1618Chương 1618
Được rồi.
Lữ Thiếu Khanh thở dài, khuê nữ của mình cũng là một tồn tại có cốt truyện không bình thường.
Xảy ra chuyện này, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy không có hứng thú tản bộ nữa.
Thoáng một cái, hắn đã về nằm dưới gốc cây kia.
Võng vẫn còn đó, Lữ Thiếu Khanh đắc ý nằm lên.
Tiểu Hắc mở to mắt, nghỉ ngờ nhìn lên cây.
"Ba ba, nơi này là đâu?”
Lữ Thiếu Khanh móc Thiên Cơ Bài ra, hắn thuận miệng nói: "Ba ba, nơi này là "Thật sao?" Đôi mắt tiểu Hắc xoay chuyển một chút, nó bay lên, bay thẳng đến vị trí tiểu Hồng thường đậu.
Nơi này được tiểu Hồng sinh sống lâu ngày, được chăm chút, cho dù đứng hay nằm đều rất dễ chịu.
Tiểu Hắc đắc ý nằm xuống.
Lữ Thiếu Khanh bên này nằm xuống không bao lâu, thần sắc hắn khẽ động, bầu trời xa xa xẹt qua một đạo lưu quang.
Ngu Sưởng từ trên trời giáng xuống.
Lữ Thiếu Khanh nằm phất phất tay với Ngu Sưởng, cười lên tiếng chào hỏi: "Chưởng môn, đã lâu không gặp!"
Tiếp theo hắn quay đầu đọc Thiên Cơ Bài, vô cùng bình thường, không hề có chút bầu không khí của cách vài năm không gặp. Ngu Sưởng tới đây, thấy Lữ Thiếu Khanh uể oải nằm trên võng đọc Thiên Cơ Bài, thấy ông ta xuất hiện cũng chỉ nhàn nhạt lên tiếng chào hỏi.
Ông ta lập tức cảm thấy mũi của mình hơi lệch đi rồi.
Tức giận.
Tiểu tử khốn kiếp, mấy năm không gặp, vẫn lười biếng như trước.
"Tiểu tử khốn kiếp, ngươi còn biết trở về?" Chưởng môn nổi giận lên sân khấu, hét lớn một tiếng: "Vừa về đến đã nằm, ngồi dậy cho ta."
Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy Ngu Sưởng nổi giận, có dấu hiệu muốn rút kiếm chém người.
Lữ Thiếu Khanh ngồi dậy, nói với Ngu Sưởng: "Lâu lắm không gặp, tính tình người vẫn nóng nảy như vậy." "Mấy năm nay người không được giải quyết sao? Cẩn thận nhịn quá hỏng mất đấy."
Nóng nảy?
Tâm tính của ta tốt nhường nào, cũng chỉ khi gặp tiểu khốn kiếp ngươi ta mới có thể nổi giận thôi.
Nhưng cũng đúng, đã lâu không gặp, tạm thời nhịn tiểu tử khốn kiếp này một chút.
"Mấy năm qua các ngươi đã đi đâu?"
Trước đó Thiều Thừa có truyền về một tin tức, nói một khoảng thời gian sẽ không quay về.
Kết quả nhoáng một cái đã vài năm trôi qua, cả nhà lớn nhỏ của Thiên Ngự Phong đều không về, cũng chẳng có chút tin tức. "Kể ra rất dài dòng."
Lữ Thiếu Khanh hít một tiếng, nói ra năm chữ kể ra rất dài dòng.
Ngu Sưởng liền vểnh tai, chuẩn bị chờ Lữ Thiếu Khanh kể xem cả nhà lớn nhỏ của Thiên Ngự Phong đã đi đâu.
Đúng là không hợp thói thường, ra ngoài chơi lâu như vậy cũng không hề gửi một tin về, có biết người làm chưởng môn như ông ta rất lo lắng không?
Không biết phối hợp công việc với chưởng môn một chút nào.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh sau khi nói ra năm chữ kể ra rất dài dòng thì không có bất kỳ động tĩnh gì, mỉm cười nhìn qua Ngu Sưởng.
Ngu Sưởng ngạc nhiên: "Chỉ vậy thôi?"
"Đúng vậy, chỉ vậy thôi." Lữ Thiếu Khanh gật đầu: "Kể ra rất dài dòng nên ta không muốn kể."
Ngu Sưởng không thể không sờ mũi mình, muốn đè ép lửa giận của mình lại.
Nhưng càng nghĩ thì càng khó chịu.
Nhãn nhịn cái cọng long.
Còn nhịn nữa huyết áp tăng vọt, vỡ mạch máu đấy.
Chất rồi, lấy ai làm chưởng môn?
Để tiểu khốn kiếp này làm chưởng môn, Lăng Tiêu phái sớm muộn cũng sế phế bỏ.
Lập tức Ngu Sưởng gầm thét một tiếng, xông lại: "Tiểu tử khốn kiếp, xem ta có đánh ngươi không."
Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng lóe lên, Ngu Sưởng ngạc nhiên vồ hụt.
"Ngươi còn tránh?" Ngu Sưởng càng nổi giận hơn.
Đã lâu không gặp là ngươi mạnh lên, hay động tác của ta chậm chạp rồi?
Hôm nay ta nhất định phải bắt ngươi lại đánh một trần.
Thiều Thừa sư đệ có ở đây, ta phải tranh thủ thời gian đánh ngươi một trận kẻo sau này lại không có cơ hội.
Lăm lắm không gặp, vừa gặp mặt đã chọc mình chọc giận gần chết, không thể nhịn, Ngu Sưởng quyết định thừa cơ thu thập Lữ Thiếu Khanh một trận.
Nhưng mà Ngu Sưởng lại kinh ngạc phát hiện, ông ta không đuổi kịp Lữ Thiếu Khanh.
"Đáng ghét!"
Ngu Sưởng không tin vào ma quỷ, mấy năm không gặp, tà môn như vậy rồi sao? Ngu Sưởng lúc này không giấu giếm thực lực nữa, thực lực Nguyên Anh hậu kỳ cảnh giới tầng chín bạo phát, uy lực tràn ngập toàn trường.
Lữ Thiếu Khanh cũng có chút giật mình: "Cảnh giới tâng chín?"
Hơn nữa còn là trạng thái một chân bước vào ngưỡng cửa.
Chỉ cần thời cơ chín muồi, là có thể đột phá.
Ngu Sưởng không phải là loại thiên tài như hắn và Kế Ngôn, mới sáu bảy năm không gặp, Ngu Sưởng tương đương vượt hai cấp.
Loại tốc độ này đã tính là rất nhanh.
Ngu Sưởng nhìn thấy vẻ giật mình của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng đắc ý, cười lên ha hả, âm thanh quanh quẩn ở chung quanh, chấn động như sấm: "Tiểu tử, hôm nay cho ngươi nếm sự lợi hại của ta."
Âm thanh của Ngu Sưởng rất lớn, trung khí vô cùng, tràn đầy tự tin, hào khí ngất trời.
Không còn cách nào khác, cho dù là ông ta, đối mặt với hai thiên tài Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn áp lực cũng rất to lớn.
Còn trẻ như vậy đã bước vào Nguyên Anh kỳ, biểu hiện xuất sắc, là đệ tử xuất sắc nhất từ khi Lăng Tiêu Phái khai sơn lập phái đến nay.
Thân là chưởng môn, áp lực vô cùng to lớn.
Bị đệ tử môn hạ vượt mặt, truyền ra ngoài, rất dễ bị người ta chê cười.
Mà những năm gần đây, hoàn cảnh thiên địa dường như có sự biến hóa, tu luyện trở nên càng thêm dễ dàng, lại thêm môn phái không cần tiếp tục đem tài nguyên đầu tư vào trong hung địa động thiên, tài nguyên đầu tư cho tu luyện càng nhiều hơn.
Thực lực của ông ta đột nhiên tăng mạnh, đã sắp chạm được vào cánh cửa Hóa Thần rồi.
Tiểu tử ngươi mặc dù là thiên tài, nhưng thân là chưởng môn của ngươi, mãi mãi cũng phải mạnh hơn ngươi, nếu không sao nắm thóp được ngươi.
Lữ Thiếu Khanh gật đầu, thậm chí còn vỗ tay: "Không tệ, rất lợi hại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận