Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 309 - Sư tổ, người thật nhỏ mọn (tt)



Chương 309: Sư tổ, người thật nhỏ mọn (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNgu Sưởng nói với Kha Hồng: "Sư tổ bớt giận, là do chúng con dạy dỗ hậu bối không nghiêm."Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ thu tay về, chắp tay đi tới bên cạnh Kế Ngôn.Hỏi hắn ta: "Sư tổ đã cho huynh quà gặp mặt gì chưa?""Chưa có."Lữ Thiếu Khanh thở dài: "Hết cách, trưởng bối nhỏ mọn, chúng ta là hậu bối chỉ có thể chịu khổ theo thôi."Kế Ngôn đứng thẳng lưng, đón gió thổi đến, khí chất công tử anh tuấn hiển hiện. Hắn ta khinh bỉ: "Không có tiền đồ!"Lữ Thiếu Khanh giễu cợt: "Không có tiền đồ? Huynh ôm thanh trường kiếm nát kia có thể sống hết cả đời, vậy huynh có nghĩ cho người khác không?""Ích kỷ."Kế Ngôn không đồng ý với cách nói này: "Một kiếm trong tay, là đủ."Pháp bảo gì cũng chẳng hữu dụng bằng thanh kiếm này."Đủ con khỉ, huynh tưởng ai cũng như mình chắc? Cỡ như huynh, về sau đảm bảo cũng thành quỷ nhỏ mọn."Kế Ngôn phản bác, nói: "Nói về chuyện nhỏ mọn, chẳng ai bằng được đệ.""Có chứ." Lữ Thiếu Khanh nhếch miệng, tỏ ý Kế Ngôn nhìn về phía Kha Hồng: "Chẳng phải ở đây có người còn nhỏ mọn hơn ta ư?""Cũng đúng."Kha Hồng không nhịn nổi, hét lớn một tiếng: "Hai người các ngươi cút ra đây cho ta."Kha Hồng không nhịn nổi nữa.Lữ Thiếu Khanh nói xấu ông thì thôi.Không ngờ Kế Ngôn còn rất tán thành.Thế này sao mà nhịn được.Thiếu Thừa ở bên cạnh chỉ muốn giậm chân.Hai tên vô liêm sỉ này, đứng trước mặt sư tổ nói xấu ông cụ, tưởng sư tổ đã chết hay gì?Vẻ mặt Kha Hồng cau có, nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh với Kế Ngôn."Các ngươi đang nói ta nhỏ mọn hả?"Lữ Thiếu Khanh lên tiếng phủ nhận: "Sư tổ, người nghe nhầm rồi, chúng ta đâu có nói người nhỏ mọn."Kế Ngôn cũng đáp vậy: "Sư tổ nghĩ nhiều rồi, người không nên trách nhầm người vô tội."Ánh mắt của Kha Hồng dò xét qua lại trên người bọn họ.Lúc Kế Ngôn tới thì không hề nhiều lời, khi không phải chiến đấu hắn ta cũng yên lặng tu luyện, chăm chỉ hiếu học.Nhưng sau khi Lữ Thiếu Khanh xuất hiện, rõ ràng Kế Ngôn đã nói nhiều hơn hẳn.Từ đây có thể thấy quan hệ giữa hai người.Sống lâu như vậy, Kha Hồng có thể đoán được ít nhiều tình cảm của bọn họ.Ông cụ cười lạnh: "Được thôi, hai người các ngươi thật sự cho rằng ta là lão hồ đồ ư?"Thiếu Thừa vội vàng nói đỡ cho bọn họ, ông cầu tình: "Sư tổ, bình thường bọn chúng cũng ăn nói bậy bạ như thế, người không cần chấp nhặt với chúng nó."Sau đó quát lên với Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh: "Còn không mau xin lỗi sư tổ?"Kha Hồng phất tay, bật cười: "Yên tâm đi, ta không giận."Ông cụ càng nhìn Kế Ngôn với Lữ Thiếu Khanh càng thấy hài lòng.Hai người trông thì tính cách trái ngược, nhưng tình cảm lại tốt ngoài sức tưởng tượng.Là một người từng trải, Kha Hồng có thể khẳng định chắc bọn, bất kể là ai trong hai người họ gặp phải nguy hiểm, người còn lại tuyệt đối sẽ liều mạng cứu giúp, cho dù có phải hi sinh tính mạng.Có hậu bối như vậy, Kha Hồng là sư tổ cũng thấy vui vẻ trong lòng.Ông cụ vung tay, hai chiếc tượng gỗ lần lượt rơi vào tay Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh.Tượng gỗ trông rất sống động, tướng mạo thì chính là dáng vẻ của Kha Hồng.Kha Hồng nói: "Trong này có chứa thần niệm của ta, gặp phải nguy hiểm sẽ phát huy tác dụng."Với hậu bối có thiên phú xuất chúng thế này, cho chút bùa hộ mệnh gì đó rất hợp lý.Tuyệt đối không phải vì sợ người khác nói mình nhỏ mọn.Kế Ngôn cất tượng đi: "Cảm ơn sư tổ."Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên, hắn cũng cất đi, nhưng lại tiếp tục chìa tay về phía Kha Hồng: "Sư tổ, còn nữa không?"Kha Hồng sững người, không hiểu ý của Lữ Thiếu Khanh."Nhóc con nhà ngươi muốn làm gì?"Lữ Thiếu Khanh cười hì hì, đáp: "Ta còn có một sư muội, dù sao sớm muộn người cũng phải đưa, chi bằng đưa cho ta trước đi, ta nhận giúp muội ấy.""Cút ngay!"Tính tình Kha Hồng có tốt đến mấy cũng phải mắng người: "Đừng tưởng ta không đánh ngươi."Lữ Thiếu Khanh không nhiều lời, quay đầu bỏ chạy.Bây giờ không thích hợp để sửa lại trận pháp, phải đợi lúc đám quái vật màu đen trở về hang ổ, không tiếp tục tấn công nữa mới được.Lữ Thiếu Khanh không muốn lắc lư trước mặt các trưởng bối.Chỉ sợ hít thở hơi to tiếng, chọc giận các trưởng bối, bị đánh cũng là đánh oan.Lữ Thiếu Khanh đang định tìm chỗ nằm xuống, Kế Ngôn xuất hiện trước mặt hắn."Làm gì đấy?"Lữ Thiếu Khanh bực bội đáp: "Đi đi, gương mặt này của huynh, ta nhìn cũng thấy phiền."Trong lòng Lữ Thiếu Khanh vẫn có chút oán hận."Tên khốn kiếp nhà huynh, ta chọc huynh gì hả? Một tên Kết Đan kỳ cỏn con như ta mà huynh cũng đưa vào đây.""Ta làm chuyện gì có lỗi với huynh hay sao?"Kế Ngôn thản nhiên đáp: "Sư muội nói rồi, đệ định dẫn Doãn sư muội tới phòng của ta."Mẹ nó, sư muội ngu ngốc, nhóc phản bội.Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh không đổi, rất hùng hồn hỏi ngược lại: "Ta đã làm chưa?""Ta đã làm chưa, ta bốc phét một tí không được à?"Kế Ngôn không phản bác, hắn ta qua hiểu sư đệ của mình.Bây giờ không làm, cho nên rất hùng hồn.Nhưng tuyệt đối không phải chỉ nói chơi.Đến lúc nào đó chắc chắn sẽ làm.Hơn nữa, làm rồi vẫn sẽ hùng hồn thế này.Xem ra phải cẩn thận hơn, quay về thăng cấp kiếm ý một lượt.Trong tay Kế Ngôn xuất hiện một thứ đồ, Lữ Thiếu Khanh nhìn qua, chính là tượng gỗ mà sư tổ Kha Hồng đưa.Lữ Thiếu Khanh lập tức hưng phấn, thái độ trên mặt cũng thanh đổi."Đại sư huynh, huynh định cho ta đấy à?"Một tiếng đại sư huynh gọi rất là thân mật.Kế Ngôn cảm thấy da gà da vịt đều đang nổi lên, hắn ta cau mày, cực kỳ ghét bỏ: "Đệ học của sư muội hả?"Lữ Thiếu Khanh vươn tay: "Huynh quản làm gì, cái này cho ta đi, dù sao huynh cũng chỉ cần thanh kiếm nát của mình."Khi chiến đấu, Kế Ngôn không bao giờ sử dụng pháp khí pháp bảo khác, hắn ta chỉ dựa vào thanh trường kiếm trên lưng.Gặp thần, một kiếm.Gặp quỷ, một kiếm.Nói chung, bất kể làm gặp cái gì, đều dùng một nhát kiếm.Một nhát không đủ, vậy thì hai nhát.

Bạn cần đăng nhập để bình luận