Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 646 - Thủ Tiên Sơn



Chương 646: Thủ Tiên SơnNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTrên núi, sương mù màu trắng dày đặc che phủ, không thể thấy rõ hình dáng.Liễu Xích nghe vậy, trong ánh mắt loé lên cái nhìn khác thường, ông ta hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Mục đích ngươi tới đây là để làm gì?"Lữ Thiếu Khanh chỉ nói: "Nghe nói ở đây có một kho báu, định tới xem thử."Lời này vừa nói ra, sắc mặt Liễu Xích nghiêm trọng, giọng điệu nghiêm túc cảnh cáo Lữ Thiếu Khanh: "Ta không biết ngươi nghe tin tức này từ đâu, nhưng ta thành thật khuyên ngươi, không muốn chết thì đừng lên núi."Lữ Thiếu Khanh sửng sốt: "Nghe vậy, hình như rất nguy hiểm?"Liễu Xích hừ một tiếng: "Ta ở đây canh giữ hơn nghìn năm rồi, người tới đây tìm kho báu không phải một vạn thì cũng mấy nghìn, chết hết.""Trong đó không thiếu những kẻ ở cảnh giới Hóa Thần với Luyện Hư."Câu này đủ để doạ tất cả những ai có mặt ở đây hết hồn, những người đến đây chết cả rồi, không ai có thể quay về?Rốt cuộc là kho báu gì vậy?Lữ Thiếu Khanh nghi ngờ nhìn chằm chằm Liễu Xích: "Đừng bảo là ngươi giết hết bọn họ rồi đấy?"Liễu Xích lắc đầu, nói đúng sự thật: "Cả đời tộc ta tiếp nhận sứ mệnh vĩnh viễn canh giữ tại nơi này.""Nếu như có người có thể lấy được đồ trên Thủ Tiên Sơn, sứ mệnh của cả tộc ta cũng coi như hoàn thành, có thể rời khỏi đây, trở lại Yêu giới.""Ta chỉ mong có người lấy được những thứ ở đây, việc gì phải giết bọn họ?"Ngừng lại một chốc, ông ta nhìn Lữ Thiếu Khanh, rồi lại nhìn Tiểu Hồng: "Trên núi bố trí vô số trận pháp, trận pháp kiểu nào cũng có, sát cơ tứ phía, ai đến cũng phải chết, nể mặt nhóc con này, ta thật lòng khuyên ngươi, nhưng nếu ngươi muốn chết thì ta cũng không ngăn cản."Thiều Thừa căng thẳng, đến nơi này, không bị Liễu Xích đánh chết đã coi như may mắn rồi.Còn có thể nhận được quà tặng của cây ngô đồng, càng là chó ngáp phải ruồi gặp được vận may.Thu hoạch của lần này quá lớn, bây giờ rời đi là sự lựa chọn sáng suốt nhất.Thiều Thừa nói với Lữ Thiếu Khanh: "Thiếu Khanh, đừng có đi mạo hiểm, quay về thôi."Không nghe thấy người ở cảnh giới Hóa Thần với Luyện Hư đều chết cả sao?Chút thực lực của ngươi có đi cũng công cốc.Nhưng mà Lữ Thiếu Khanh không có ý định rút lui, đùa hả, đã tới tận đây rồi.Cứ thế rút lui quả thực không cam lòng.Lại nói.Lữ Thiếu Khanh cúi đầu, lặng lẽ nhìn liếc qua nhẫn trữ vật của mình, sau khi đến đây, nhẫn trữ vật vẫn luôn nóng lên, nhắm thẳng về hướng Thủ Tiên Sơn.Cho dù có nguy hiểm, hắn cũng phải xông pha.Huống chi, hắn không cho rằng mình sẽ dẫm lên vết xe đổ của người đi trước.Người trước đó chết rồi, có thể là bởi vì bọn họ không có chiếc nhẫn trữ vật như hắn.Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, nơi này hắn bắt buộc phải đi, hắn nói với Thiều Thừa: "Sư phụ, mọi người ở đây đợi con, con đi một chuyến."Liễu Xích không ngờ thái độ của Lữ Thiếu Khanh lại kiên quyết như vậy, ông ta nói lại: "Tên nhóc loài người, ngươi phải tự suy xét cho kỹ.""Theo tin tức do tổ tiên ta để lại, nói rằng những gì trên đó có thể chính là thủ đoạn của tiên nhân, không phải ai cũng chịu đựng được.""Đừng nói là Luyện Hư, cho dù là Hợp Thể, Đại Thừa mạnh hơn nữa đến đây thì vẫn có khả năng sẽ chết."Lữ Thiếu Khanh im lặng, thầm phỉ nhổ trong lòng, tử quỷ tiểu đệ đáng ghét, rốt cuộc là chỗ nào thế hả?Có nhất thiết phải làm vậy không?Lỗ to rồi, vì một tờ gọi là thần phù mà mình hộc tốc chạy tới đây.Bây giờ xem ra bản thân bị lừa rồi.Nhưng mà một đường trăm nghìn gian khổ để đến nơi này, giờ rút lui đúng là không cam tâm.Thiều Thừa nghe xong càng thêm lo lắng, cảnh giới như Hợp Thể, Đại Thừa mà còn chịu chết, thế còn nguy hiểm hơn bước vào sào huyệt Ma Vương, ông lên tiếng nghiêm nghị khuyên can: "Thiếu Khanh, không được làm ẩu.""Sư phụ, con bắt buộc phải đi, người yên tâm, con có tự tin, con sẽ không ngu ngốc đi chịu chết đâu."Có nhẫn của tử quỷ tiểu đệ, Lữ Thiếu Khanh quyết định xông pha.Liễu Xích cười lạnh: "Trên đấy có trận pháp, ngươi có thể vào được không cũng là một vấn đề."Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của mọi người có chút kỳ lạ.Liễu Xích nghi ngờ, ta nói sai gì hả?Lữ Thiếu Khanh đã quyết, hắn mỉm cười với Thiều Thừa, nói: "Sư phụ, nếu một tháng sau con còn chưa xuống, mọi người cứ đi trước, không cần lo cho con."Lữ Thiếu Khanh bước lên trước, đại trận Thủ Tiên Sơn xuất hiện một lỗ hổng, Lữ Thiếu Khanh tiến vào trong ánh mắt bất ngờ của Liễu Xích.Hai bóng dáng lướt qua, cùng nhau bước vào trước khi đại trận khép lại.Kỳ thực nói đúng ra là ba bóng người và một bóng chim.Tiêu Y, Mạnh Tiêu, Úc Linh và tiểu Hồng cả bốn cùng nhân lúc mọi người không chú ý đến đi theo sau Lữ Thiếu Khanh tiến vào trong.Nhưng Mạnh Tiêu được Ung Y nhanh tay lẹ mắt kéo lại, đứng nguyên tại chỗ giương nanh múa vuốt, dùng sức nện bước chân ngắn, ra sức giãy dụa nhưng không cách nào thoát khỏi tay sư phụ Ung Y.Tiểu Hồng cũng bị Liễu Xích khống chế, kéo trở về, kêu lên chi chi tra tra.Chỉ có Thiều Thừa đứng đực ra nhìn tiểu đồ đệ của ông cũng xông vào trong hậu trận.Sau khi ông ta chợt bừng tỉnh, kịp phản ứng lại, kêu to: “Tiểu Y, trở về!”Nhưng, đại trận đã đóng, sương trắng dày đặc một lần nữa bao trùm, ngăn cách thần trí của ông.Hai đồ đệ của ông đều biến mất trong sương mù trắng mênh mông.Thiều Thừa đau cả đầu, tiểu đồ đệ cũng không nghe lời rồi.Ung Y nhìn Thiều Thừa với ánh mắt đáng thương, quá đau lòng đã không để ý đến sự giảazo hoạt của tiểu đồ đệ.Ông ta vỗ vai Thiều Thừa, thở dài, tâm trạng này ông ta có thể hiểu được.Đồng thời ông ta cũng cảm thấy may mắn, nếu ông ta chậm một bước đồ nhi ngoan trong tay mình chắc cũng sẽ đi theo vào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận