Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2239: Chương 2239

Chương 2239: Chương 2239Chương 2239: Chương 2239
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Gia Cát Huân nghe được trong lòng lại hốt hoảng.
Ta giúp thế nào?
Sau đó dường như một bức tranh truyền vào trong đầu nàng ta.
Dưới thân một thanh kiếm khổng lồ, Kế Ngôn ngồi xếp bằng dưới mặt đất, kiếm gãy hơi tỏa sáng.
Từ trong cái khe dưới mặt đất, không ngừng có quái vật màu đen liều mạng bò ra tấn công Kế Ngôn.
Quái vật màu đen tựa như dã thú gào thét, chỉ hận không thể xé bọn họ thành từng mảnh nhỏ rồi thôn phệ sạch sẽ.
Tiêu Y cầm trường kiếm trong tay ngăn trước mặt Kế Ngôn, như kiếm khách phàm nhân giết chết từng con từng con quái vật, dưới mặt đất phủ một lớp thi thể quái vật, máu đen ngấm xuống.
Ở sau lưng nàng, một lão nhân ôm một con chim đang cổ vũ.
Gia Cát Huân thấy ngạc nhiên. Bọn Kế Ngôn ở đây à? Khi Gia Cát Huân đang kinh ngạc, Lữ Thiếu Khanh quay lại.
Hùng hùng hổ hổ mắng: “Hỗn đản, thật sự là gia hỏa không khiến người ta bớt lo.” Gia Cát Huân dường như đã hiểu ra, người được gọi là “gia hảo không bớt lo” kia không phải nàng ta, mà là mấy người Kế Ngôn.
Ánh mắt Gia Cát Huân tràn ngập sự khinh bỉ: “Không phải ngươi chạy rồi sao?” “Chạy cái gì mà chạy? Trên đường gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ là lẽ tất nhiên.” Lữ Thiếu Khanh thẳng thắn hùng hồn khinh bỉ nàng ta: “Ngươi có biết nghĩa khí giang hồ là gì không?”
Gia Cát Huân lại càng khinh bỉ hơn.
Nhưng nàng ta cũng biết vì sao Lữ Thiếu Khanh lại trở lại. Bởi vì hình ảnh mình vừa nhìn thấy kia.
Tên hỗn đản này, cũng coi như có chút tình nghĩa, sẽ để ý đến người phe mình.
Lữ Thiếu Khanh vung tay lên một lần nữa mang theo Gia Cát Huân quay lại địa cung, Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu lên nhìn hư không phong linh trên đỉnh đầu: “Sư huynh sư muội của ta ở đâu?” “Trên mảnh đại lục này, nhưng bọn họ đã bị Đế Kiếm bao phủ, ngươi muốn đi cứu bọn họ cũng không được.” “Đế Kiếm?” Lữ Thiếu Khanh nghe vậy thì tê cả da đầu, sao lại có danh từ mới rồi?
Có còn để cho người ta đường sống không?
“Các ngươi xảy ra chuyện gì? Nói cho ta đi!”
Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ thở dài.
Nếu Kế Ngôn và Tiêu Y không ở đây, hắn sẽ lập tức phủi mông bỏ chạy ngay lập tức. Dù sao hắn cũng có thể sống trong hư không.
Rời khỏi nơi nay, tùy tượng tìm một hướng mà xông lên đến cùng, không tin không tim được đường và.
Thần niệm truyền đến, Lữ Thiếu Khanh và Gia Cát Huân đều thấy được một hình ảnh. Đại lục đang tỏa sáng, ,vô số hư không phong linh được sinh ra từ trên đại lục này. Bọn chúng như trẻ con chạy chơi đùa giỡn trên đại lục này. Trong hư không tối tăm vô tận, ơi này tựa như thế ngoại đào nguyên.
Mà vào một ngày nào đó, trong hư không xuất hiện một vết nứt, một thanh kiếm gãy từ trong khe rơi xuống cắm trên đại lục.
Đại lục như thế ngoại đào nguyên chớp mắt đã chia năm xẻ bảy, hư không phong linh trên đại lục gần như bị diệt hết hoàn toàn.
Vào thời khắc mấu chốt, vô số hư không phong linh cổ xưa dung hợp lẫn nhau, tạo thành một đoàn hư không phong linh mới, không vào trong đại lục mới bảo vệ được mảnh đại lục này.
Vài năm trôi qua, đại lục chậm rãi khôi phục sinh cơ. Hư không phong linh lần nữa sinh ra, mà mẫu thân sinh ra hư không phong linh chính là hư không phong linh do vô số hư không phong linh cường đại dung hợp lại.
Nhưng không biết từ khi nào, một cỗ sương mù màu đen phun ra.
Hiện tại, hư không đã giáng lâm mảnh đại lục này.
Rất nhiều hư không phong linh bị lây nhiễm, thôn phệ tàn sát lẫn nhau, mảnh đại lục thật vất vả mới hồi sinh được lại lần nữa lâm vào tàn lụi.
Trong màn sương mù màu đen ẩn giấu một cỗ ý thức tà ác, thông qua hư không phong linh ăn mòn, thôn phệ hư không phong linh, một hư không phong linh tà ác mà cường đại xuất hiện.
Mục tiêu của nó là thanh kiếm gãy, màn sương màu đen ngập trời bao phủ cả trường kiếm.
Lúc này, thước phim bị gián đoạn.
Sáu đó, thần niệm của hư không phong linh truyền đến, nói cho Lữ Thiếu Khanh và Gia Cát Huân chuyện phía sau.
“Thanh kiếm gãy này lai lịch bí ẩn, vô cùng cường đại, một khi để cho Hoang Thần lấy được kiếm gãy, Vô Thủy chỉ cảnh sẽ bị nó hủy diệt.”
“Hư không cũng sẽ bị nó hủy diệt, toàn bộ thiên địa cũng sẽ sụp đổ theo.”
“Vì ngăn cản nó, ta chỉ có thể bao phủ cả đại lục lại, không cho phép con của ta trở về.” “Ngăn cách thời gian, ngăn cách bất luận quy tắc gì.” “Nhưng Hoang Thần quá mạnh, ta không phải đối thủ của nó, chỉ có thể cố hết sức ngăn cản nó.”
“Nếu không có ngươi hỗ trợ, sớm muộn gì cũng sẽ bị nó thôn phệ, Vô Thủy chỉ cảnh sẽ bị diệt vong, tất cả thế giới đầu sẽ bị diệt vong."
Được hư không phong linh kể rõ, Lữ Thiếu Khanh và Gia Cát Huân cũng biết đại khái chuyện gì đã xảy ra.
Với Gia Cát Huần mà nói, tin tức như vậy đủ để khiến nàng chấn động kinh ngạc một vạn năm. Như nghe cố sự vậy.
Mà Lữ Thiếu Khanh rất bó tay che trán.
Hoang Thần!
Lại một cái nữa!
Tế thần, Xương thần, hiện tại lại đến Hoang thần, không biết còn có bao nhiêu Thần nữa?
Nghĩ thôi cũng thấy nhức đầu.
Sao mình lại xui xẻo như vậy? Thứ mà cả đời người khác cũng không gặp được, hắn lại như có diễm ngộ, cách vài ngày lại gặp một cái.
Bây giờ lại có thêm một đạo cụ.
Đế Kiếm!
Đồ có thể dùng chữ “Đế” để tôn, có thể không ngưu bức sao?
Gia Cát Huân không nhịn được mà hỏi: “Ngươi không biết lai lịch của Đế Kiếm, vì sao lại biết nó gọi là Đế Kiếm?”
“Hoang thần nói, nói cái này là một thanh Đế Kiếm.”
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy lại càng phiền muộn, đến cả cấp bậc như Hoang thần cũng muốn tranh đoạt Đế Kiếm, có thể hình dung được lai lịch của nó lớn cỡ nào.
Sẽ không phải là kiếm mà Thiên Đế dùng chứ?
“Thực lực của Hoang Thần là gì?
Gia Cát Huân cũng vội vàng vềnh tai.
Đây là vấn đề mỗi người đều quan tâm.
“Dùng cảnh giới của nhân loại các ngươi phân chia thì nó là Đại Thừa kỳ.” “Cáo từ!” Lúc này, hắn chắp tay với hư không phong linh trên đầu một cái, xoay người rời đi.
Hơn nữa còn không quên mắng Gia Cát Huân một câu: “Miệng qua đen!”
Lý nãi nãi ah...
Đại Thừa kỳ, chơi cái rắm. Trong thế giới này, Đại Thừa kỳ là một tồn tại như thần. Nếu Lữ Thiếu Khanh là Đại Thừa kỳ, hắn sẽ lập tức đi cướp năm nhà ba phái. Trong thế giới này, Đại Thừa kỳ có thể làm gì thì làm, muốn tùy hứng thế nào thì tùy hứng thế ấy.
Nếu như là Hợp Thể kỳ Lữ Thiếu Khanh còn có thể đi gặp cái thứ Hoang thần kia một lần.
Nhưng đối phương lại là Đại Thừa kỳ, vẫn nên tranh thủ chạy đi thôi.
Quá nguy hiểm!
Lang thang trong hư không cũng tốt hơn là ở đây tìm chết.
Hư không phong linh cũng vội vàng truyền thần niệm đến: “Chờ một chút, ta vân chưa nói xong.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận