Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 346 - Ta là gia gia của ngươi



Chương 346: Ta là gia gia của ngươiNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmCảnh Dương nhìn chọc chọc vào Lữ Thiếu Khanh bằng một ánh mắt tràn đầy kiêng kị.Công Tôn Tố vốn không phải đối thủ của Lữ Thiếu Khanh, giờ gã ta đi lên cũng không ổn.Gã ta nhìn thoáng qua Công Tôn Tố nằm dưới đất, quyết định kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.Hít sâu một hơi, gã ta chắp tay nói với Lữ Thiếu Khanh. “Tại hạ là Cảnh Dương thuộc Cảnh gia tại Trung Châu, không biết vị công tử này xưng hô thế nào?”Đồng thời gã ta còn bày ra một nụ cười tự nhận là thật đẹp trai dễ gần.Đối mặt với đối thủ mạnh mẽ, nhượng bộ cúi đầu không tính là mất mặt.Song phương lại không có đại thù sinh tử.Bản thân Cảnh Dương tự nhận thái độ của mình rất hữu hảo, có lễ có phép.Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại chỉ ngoáy lỗ tai, bày ra vẻ vô lại: “Ta là cha của ngươi.”“Không đúng, ta là gia gia của ngươi.”Sắc mặt Cảnh Dương khựng lại, sau đó lửa giận bốc từ trong lòng ra ngoài.Gia hỏa thật vô lễ.Sao tên ghê tởm này còn chưa bị người ta đánh chết?Quả nhiên là gia hỏa của Châu xa xôi, dã man, thô bỉ.Gã ta kìm nén lửa giận, cắn răng nói: “Lần này chúng ta tới đây chỉ là tiện đường đi theo Cận huynh.”Cảnh Dương muốn kéo Cận Hầu vào, còn chưa nói hết đã phát hiện ra có gì đó không phù hợp.Quay đầu nhìn lại, Cận Hầu đã lùi lại tới hơn một trượng, kéo dài khoảng cách với gã ta.Cảnh Dương càng tức giận hơn.Ngươi là Kết Đan tầng chín, sợ cái gì?Đánh hắn đi chứ!Thấy Cận Hầu lui sang một bên, không có ý định giúp mình, trong lòng Cảnh Dương lại càng hoảng.Gã ta lại lần nữa nói với thân phận của mình: “Ta đến từ Cảnh gia của Trung Châu.”“Thì sao?” Lữ Thiếu Khanh tiếp tục ngoáy lỗ tai: “Oa, uy phong thật lớn, ta rất sợ đó.”Ngao gia, Giản gia, mấy gia hỏa này ta cũng sẽ thu thập hết, còn Cảnh gia ngươi?Dù miệng nói là sợ hãi nhưng bất kỳ ai cũng có thể nghe ra được căn bản Lữ Thiếu Khanh không coi Cảnh gia vào mắt.Cận Hầu lặng yên nheo mắt lại.Lữ Thiếu Khanh này có sức mạnh gì?Mà ngay cả Cảnh gia tại Trung Châu cũng dám không thèm để vào mắt?Hắn không biết Cảnh gia là một trong ngũ gia của ngũ gia tam phái tại Trung Châu sao?Thực lực kinh người, tuyệt đối không phải đối thủ mà Lăng Tiêu Phái có thể ngăn được.Ngay cả Cận Hầu cũng phải khách khách khí khí với bọn họ.“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”Sắc mặt Cảnh Dương hoàn toàn sa sầm xuống. Tên hỗn đản này lại không thèm để Cảnh gia, Công Tôn gia vào mắt.Nếu tiếp tục khách khí nữa sẽ chỉ bị người ta chê cười.Lữ Thiếu Khanh rất thẳng thắn: “Thu thập ngươi, còn có thể thế nào nữa?”“Ngươi dám!”“Có cái gì không dám?” Lữ Thiếu Khanh phất phất tay, đánh ra Tiên Hỏa Cầu Thuật.Một quả cầu lửa thật lớn rơi từ trên trời xuống.Nhìn thanh thế quả cầu lớn từ trên trời giáng xuống, Cảnh Dương không nhịn được mà tỏ vẻ khinh thường.Vừa nãy gã ta có nhìn thấy Tiêu Y sử dụng, thanh thế to lớn, uy thế mười phần, kết quả cuối cùng là uy lực chỉ bình thường, tác dụng lớn nhất là tạo ra sương mù cực lớn.Tiêu Y muốn mượn dùng sương mù để đánh lén Công Tôn Tố.Hiện giờ hắn cũng muốn dùng chiêu này để đối phó ta sao?Ta không phải Công Tôn sư muội.Cảnh Dương thầm cười lạnh không thôi.Quả cầu lửa này của ngươi so ra còn không bằng của sư muội ngươi đâu.Cảnh Dương không vội vã ra tay, mà chờ một lúc, đến khi quả cầu lửa lớn rơi tới đầu rồi mới ra tay.“Hừ, chỉ là một quả cầu lửa, chỉ có thanh thế dọa người thôi sao?”Cảnh Dương thản nhiên nói, sau đó ra tay.Nhưng vừa ra tay, gã ta lập tức biến sắc.Gã ta phát hiện quả cầu lửa lớn ầm ầm lao tới không có bất kỳ biến hóa nào, thế tới vẫn hung mãnh như thế.“Cái này, cái này…”Tới giờ gã ta mới phản ứng được quả cầu lửa này khác với quả cầu mà nha đầu kia đánh ra.Cảnh Dương kịp phản ứng lại thì đã không còn kịp nữa rồi.Gã ta chỉ có thể vội vàng ngăn cản.“A!”Cuối cùng Cảnh Dương chỉ kịp kêu thảm một tiếng rồi bị quả cầu lửa lớn đập thật mạnh, đất rung núi chuyển, kích phát vô số vụ nổ.Trong làn khói dày đặc, Cảnh Dương toàn thân đầy vết thương, như một con búp bê vải rách nát bị quăng lên cao rồi ngã ầm ầm xuống đất.Cận Hầu lạnh nhạt thờ ơ nhìn Cảnh Dương hôn mê bất tỉnh.Tuyên Vân Tâm nhìn thảm trạng của Cảnh Dương mà âm thầm lắc đầu.Đúng là tuổi trẻ mà, không biết tên hỗn đản này vô sỉ cỡ nào.Tuyên Vân Tâm nhìn Lữ Thiếu Khanh. Mấy tháng không gặp, hắn vẫn cực kỳ vô sỉ như thế.Lấy ra quả cầu lửa lớn, cố ý khống chế thanh thế để trông ra có vẻ không bằng cầu lửa của Tiêu Y.Lừa Cảnh Dương, cuối cùng khiến cho Cảnh Dương chủ quan.Cảnh Dương không chết coi như mạng gã ta lớn.Lữ Thiếu Khanh thu thập Cảnh Dương xong thì nhìn sang Cận Hầu lạnh băng đứng im không nhúc nhích.Đối mặt với thảm trạng của Cảnh Dương và Công Tôn Tố, Cận Hầu vẫn luôn thờ ơ, thậm chí còn kéo dài khoảng cách.Mặc kệ bọn họ bị xử lý, chỉ lạnh lùng quan sát, không thèm ra tay, thậm chí sắc mặt còn không động lấy một cái.Lữ Thiếu Khanh hỏi: “Ngươi không ra tay sao?”Cận Hầu nhìn Cảnh Dương đã hôn mê bằng ánh mắt tràn đầy khinh miệt: “Thực lực không đủ, chết chưa hết tội.”Biết rõ thực lực đối phương cường hãn mà còn dám khinh thường. Muốn chết.Ngoài mặt thì Cận Hầu khách khí với Cảnh Dương và Công Tôn Tố, nhưng thực lực của gã là Kết Đan tầng chín, còn cao hơn hai người Cảnh Dương.Gã khách khí là với gia tộc sau lưng Cảnh Dương và Công Tôn tố, không phải là với hai người bọn họ.Lữ Thiếu Khanh nhớ lại thông tin liên quan đến Cận Hầu.Theo như thông tin nhận được, hắn đánh giá Cạn Hầu là lãnh khốc, vô tình.Hiện tại xem ra đúng là như thế.

Bạn cần đăng nhập để bình luận