Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1889

Chương 1889
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Đi, đi nơi nào?” Hồ Tuyết theo bản năng hỏi.
“Đi Phượng thành.” Lữ Thiếu Khanh nói với Hồ Tuyết: “Ngươi dẫn đường đi, đi ngang qua địa bàn Khuyển tộc khống chế.”
Kết cấu cảu Yêu giới là phía trên tứ đại Vương tộc, phía dưới chính là vô số thế lực phụ thuộc bọn hắn, từng Vương tộc đều có phạm vi thế lực của mình.
Tộc Phi Cầm xâm lấn, bón hắn đều phái cao thủ của mình ra đi tọa trấn các thế lực thuộc phạm vi của mình.
Trong lòng Hồ Tuyết có cỗ dự cảm không tốt: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Lữ Thiếu Khanh không giấu diếm: “Đương nhiên đi giết cao thủ Khuyển tộc. Giết sạch cao thủ của bọn hắn không lo Khuyển tộc không bị diệt.”
Sau khi Hồ Tuyết nghe thấy chỉ cảm thấy lạnh cả người.
Cảm thấy sợ hãi vì tâm cơ của Lữ Thiếu Khanh.
Giết cao thủ Khuyển tộc, Khuyển tộc không có Luyện Hư kỳ tọa trấn, Hổ tộc, Viên tộc cùng Hồ tộc không cùng tiến lên thì sao có thể ăn nói với người khác.
Theo cách của Lữ Thiếu Khanh, Khuyển tộc gặp nạn rồi.
Hiện tại tộc Phi Cầm tiến công hấp dẫn sự chú ý của cao thủ Khuyển tộc, lão Lục Lữ Thiếu Khanh này lại ở sau lưng xuất thủ, ai có thể phòng được?
Vương Cảnh Sơ đều bị đánh đến cầu xin tha thứ.
Cao thủ Khuyển tộc có thể giỏi hơn bao nhiêu?
Bỗng nhiên, Kế Ngôn mở to mắt, nhìn thẳng chân trời xa xa: “Có biến!”
“Vù!”
Giữa trời đất như đột nhiên thổi lên từng trận yêu phong, mặt đất cuốn lên vô số bụi đất, lá cây, cát bay đá chạy giống như bão cát kéo đến, Kỳ thành trở thành một mảnh mơ hồ.
“Vụt!”
Trên bầu trời bỗng nhiên đinh tai nhức óc, tiếp theo bầu trời trở nên lờ mờ, một cái bóng to lớn xuất hiện ở trên trời, che khuất bầu trời.
“Đó, đó là cái gì?”
Hồ Tuyết đặt mông ngồi dưới đất, hoảng sợ nhìn bóng đen trên trời.
Bóng đen to lớn, che khuất bầu trời, tựa như kéo dài đến tận cùng thế giới, vô biên vô hạn.
“Vụt!”
Bóng đen phát ra một tiếng bén nhọn, tiếp đến một cơn cuồng phong to lớn hơn nổi lên.
Lần này, Hồ Tuyết thấy rõ ràng, đó là một đôi cánh.
Bóng đen to lớn che đậy bầu trời là một con chim to lớn,
“Côn, Côn Bằng?”
Hồ Tuyết răng run lên, toàn thân run rẩy lên, hoảng sợ kêu thành tiếng.
Đại bàng cùng gió nổi lên, như diều gặp gió trên cao chín vạn dặm!
Con chim to lớn xuất hiện trước mắt không biết có phải Côn Bằng hay không, nhưng dường như cũng chỉ có Côn Bằng mới có thể giải thích được.
Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn đứng sóng vai, đứng trên đỉnh núi, nhìn Kỳ thành phía xa xa.
Kỳ thành đã bị bao phủ trong cuồng phong, cuồng phong gào thét như mãnh hổ phát ra tiếng gầm gừ, mang theo sức mạnh phá hủy hết thẩy hung hăng đâm mạnh lên Kỳ thành.
“Ầm!”
Tiếng vang to lớn vang vọng đất trời, tiếp theo con chim to lớn một lần nữa vỗ cánh, thiên địa vì đó mà ngừng lại, giống như hít thở vậy.
Một cơn gió lốc còn cuồng bạo hơn xuất hiện, vù vù chuyển động, điên cuồng vòng quanh hết thảy.
Gió lốc như đến từ địa ngục, cướp đoạt sinh mạng thế gian.
Gió lốc lại một lần nữa đánh về phía Kỳ thành.
Lần này, cuối cùng Kỳ thành đã có phản ứng.
Giống như ánh đèn sáng lên trong đêm tối, xé rách đêm tối, bài trừ hư ảo.
“Hừ!”
Một tiếng hừ lạnh quanh quẩn giữa thiên địa, tiếp đến một bóng đne to lớn cũng xuất hiện trên trời.
Tiêu Y thấy thế, kinh hô một tiếng: “Đúng là một con chó lớn.”
Xuất hiện trên bầu trời, giao đấu với con chim lớn chính là một con chó lớn.
Nhưng trên đầu nó mơ hồ bốc lên hỏa diễm, đuôi phân nhánh giống như hai cái roi to lớn.
“Họa Đấu?”
Hồ Tuyết phấn chấn, lớn tiếng hô hào: “Đây là Vương của chúng ta, tồn tại có được huyết mạch Họa Đấu.”
“Thú vị!”
Mắt Kế Ngôn lộ ra tinh quang, kích động.
Cho dù là sự xuất hiện của Côn Bàng hay tồn tại Họa Đấu đều là tồn tại Luyện Hư hậu kỳ cảnh giới tầng chín.
Có thể dùng phương thức hiển hiện huyết mạch trong cơ thể ra, sức chiến đấu của chí ít tăng lên một nửa.
Vương Cảnh Sơ so sánh với bọn họ kém xa.
“Huynh muốn làm gì?” Lữ Thiếu Khanh trừng mắt liếc hắn ta một cái, quát: “An phận một chút cho ta, lúc này dính vào, muốn chết à?”
Mặc dù không sợ tồn tại Luyện Hư hậu kỳ cảnh giới tầng chín nhưng cũng không chắc chắn nắm phần thắng.
“Yên lặng theo dõi kỳ biến.” Lữ Thiếu Khanh rất là vui vẻ nói: “Ngồi yên xem kịch đi.”
“Ai nha nha, xem ra miệng của ta rất linh, móa nó, chúc ta một tháng một mục tiêu nhỏ.”
Hiện tại không cần nhìn cũng biết là tộc Phi Cầm tập kích tộc Tẩu Thú.
Tiêu Y ở bên cạnh tổng kết một chút: “Xem ra tộc Phi Cầm không ngừng tiến công thành thị, cố ý dẫn dụ cao thủ tộc Tẩu Thú ra ngoài, sau đó triệu tập trọng binh đến tiến công Kỳ thành.”
Hồ Tuyết nghe được hãi hùng khiếp vía, đám súc sinh lông lá dám làm như vậy?
Tiến công Kỳ thành, xúc phạm vảy ngược của tộc Tẩu Thú, đến lúc đó song phương nhất định không chết không thôi.
Đồng thời hắn ta nhìn qua Kỳ thành, vô cùng lo lắng.
Kỳ thành một khi bị công hãm sẽ thành đả kích nặng nề đối với tộc Tẩu Thú.
Đối với vô số tộc Tẩu Thú mà nói, Kỳ thành không đơn thuần là vương thành của bọn hắn mà còn là tín ngưỡng của bọn hắn.
Kỳ thành bị công phá, tín ngưỡng sụp đổ, tộc Tẩu Thú sẽ không gượng dậy nổi, từ đây uy phong không còn.
Hồ Tuyết càng nghĩ thì càng bàng hoàng, hắn ta nhìn qua Lữ Thiếu Khanh: “Tiền, tiền bối, ngươi, ngươi trước kia đã biết đám lông lá, không, tộc Phi Cầm đến đánh lén sao?”
“Ta làm sao biết, chẳng qua là thuận miệng nói thôi, ai nha, không ngờ lại nói trúng thật.”
“Rất tốt.”
Khóe miệng Hồ Tuyết không kìm được giật giật.
Tốt cái rắm.
Nhân loại quả nhiên chẳng hề có lòng đồng cảm gì cả, hiện tại tộc Tẩu Thú bị đánh lén, thế mà còn ở bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác.
Nghĩ nghĩ, Hồ Tuyết khom mình hành lễ thật sâu với Lữ Thiếu Khanh: “Tiền bối, mong rằng thực hiện viện thủ, giúp Kỳ thành một tay.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận