Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2091

Chương 2091Chương 2091
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Cây ngô đồng đưa tay vỗ vỗ tiểu Hắc trên đầu, quát: “Tiểu nha đầu, nằm cho yên, đừng có làm rối tốc ta.”
Đường đường là thần thụ, hiện tại thành một tổ chim di động.
Đáng ghét hơn chính là, còn cứ bứt giật số lượng tóc đã ít ỏi của mình.
Tiểu Hắc mới mặc kệ, nàng ta nằm trên đó, vừa đè số lượng tóc của cây ngô đồng, vừa kéo nó ra ngoài tạo thành hình tổ chim.
Chỉ có như vậy nằm mới dễ chịu.
Cây ngô đồng tức chết, khó chịu nhét lại mái tóc mình trở về: “Ngươi nghe không hiểu tiếng người đúng không?” Chịu để con chim tiểu Hắc ngươi theo ta là nể mặt ngươi lắm rồi, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước nhá.
Tiểu Hắc nhìn qua Kế Ngôn: “Sư bá!”
Kế Ngôn lạnh lùng nhìn cây ngô đồng, một cỗ kiếm ý sắc bén đánh tới khiến trong lòng cây ngô đồng khẽ run rẩy. Sau đó, Kế Ngôn nhàn nhạt nói với cây ngô đồng: “Đừng bắt nạt trẻ con.”
Cây ngô đồng khóc rồi! Fuck, ai bắt nạt ai ngươi không nhìn thấy sao?
Sau khi Thiều Thừa truy sát một hồi, dừng lại thở phì phò: “Lần sau còn nói hươu nói vượn nữa, ta đánh chết ngươi.”
“Đúng, đánh chết sư muội.” Lữ Thiếu Khanh liên tục gật đầu: “Nàng suy nghĩ lung tung, nên đánh.”
Tiêu Y rất ấm ức, liên quan quái gì tới ta chứ. Tuy nhiên nàng cũng không dám lên tiếng, vội vàng nói sang chuyện khác: “Nhị sư huynh, còn chưa đi sao?”
“Đi thôi.” Lữ Thiếu Khanh bảo Giới mở cửa.
Thiều Thừa lại một lần nữa liếc nhìn chung quanh, lại thổn thức: “Thật sự hơi tiếc nuối.”
Nếu không có Yêu giới này, Thiều Thừa cảm thấy thực lực của mình sẽ không tăng trưởng nhanh như vậy.
Đối với Yêu giới, ông có tình cảm. Giờ phải rời đi, lại có vài phần tiếc nuối.
Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy dáng vẻ này của Thiều Thừa: “Làm sao? Sư phụ, người vẫn còn muốn tiếp tục ở lại đây sao?”
Thiều Thừa gật đầu, không phủ nhận: “Cũng không phải, chỉ là sắp rời đi, cảm thấy hơi tiếc nuối thôi.”
Đây cũng là tính cách của Thiều Thừa, trọng tình cảm. Sống ở đây lâu rồi cũng có tình cảm.
Dừng một chút, Thiều Thừa lại nói với Lữ Thiếu Khanh: “Rời đi nhanh như vậy, còn chưa kịp cáo biệt tiền bối bọn hắn.”
“Mọi người cùng nhau đối phó Xương Thần, rời đi thế này sẽ để người ta nói chúng ta bất lịch sự.”
“Không đi nhanh, ở yên đây chờ chết à.” Lữ Thiếu Khanh liếc mắt: “Con sợ không đi nhanh sẽ bị các nàng đánh chất.”
“Nói hươu nói vượn.” Đối với lời này của Lữ Thiếu Khanh, Thiều Thừa đương nhiên không tin: “Tính cách của con tuy khiến bọn họ rất tức giận nhưng tiền bối bọn họ vẫn rất dễ nói chuyện.”
“Tính cách của con nếu sửa đổi một chút, chắc chắn tiền bối bọn họ sẽ đối xử với con như thượng khách.”
Tiêu Y ở bên cạnh phá: “Sư phụ, chỉ sợ bọn họ sẽ không muốn coi Nhị sư huynh là thượng khách đâu.”
“Vì sao?”
Thiều Thừa ngạc nhiên.
Đồ đệ của ta đánh bại Xương Thần, cứu được yêu tộc, như vậy mà còn không thể trở thành thượng khách?
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc: “Không có việc gì, chỉ là làm chút chuyện nhỏ bé không đáng kể thôi.”
Nụ cười của Lữ Thiếu Khanh khiến trong lòng Thiều Thừa nảy sinh cảm giác không ổn, vội vàng hỏi: “Con đã làm chuyện gì xấu?”
“Sư phụ, người không thể nghĩ tới chiều hướng tốt à? Đồ đệ của người từ bao giờ chỉ có thể làm được chuyện xấu vậy?”
Thiều Thừa một trăm lần không tin, ông hỏi Tiêu Y: “Tiểu Y, con nói đi, các con đi làm chuyện gì?”
Tiêu Y nhìn Lữ Thiếu Khanh một chút, cười hì hì sau đó nói: “Sư phụ, không làm gì cả, chỉ hủy Kỳ thành và Phượng thành thôi.”
Sau khi nói xong, trên mặt lộ ra mấy phần mong đợi nhìn qua Thiều Thừa.
Sư phụ sẽ có phản ứng như thế nào đây?
Chỉ thấy Thiều Thừa sau khi nghe xong, cả người như bị làm Định Thân Thuật, biểu lộ ngạc nhiên, không nhúc nhích, thậm chí ngay cả con mắt cũng không hề di chuyển.
Không có biểu cảm quá sợ hãi như Tiêu Y mong đợi. Tiêu Y không kìm được lo lắng: “Sư phụ, người, không sao chứ?”
Thiều Thừa nghe vậy, tròng mắt bắt đầu chuyển động hai lần, quay đầu nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, cuối cùng nói: “Đi thôi!”
Sau khi nói xong, trực tiếp một cước bước vào cửa truyền tống.
Tiêu Y lo lắng hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, sư phụ không sao chứ?”
Không phải dọa cho sư phụ mắc bệnh gì đó rồi chứ? Phản ứng của sư phụ vô cùng không bình thường.
Lữ Thiếu Khanh cũng không hiểu ra sao, hắn cũng bị làm cho hồ đồ rồi.
Theo lý, sau khi sư phụ nghe xong đáng lý phải lập tức xông tới thưởng cho hắn một bạt tai mới đúng.
Vì sao lại phản ứng bình tĩnh như vậy?
Bên này Lữ Thiếu Khanh đang nghỉ hoặc, cũng bước vào cửa truyền tống, tia sáng lóe lên. Còn chưa thấy rõ hoàn cảnh chung quanh, giọng Thiều Thừa đã vang lên.
“Khốn kiếp!”
Tiếp đến, một cỗ kình phong đánh tới.
Bộp một tiếng, một bàn tay của Thiều Thừa đánh lên đầu Lữ Thiếu Khanh.
“Oái!” Lữ Thiếu Khanh gào một tiếng: “Sư phụ, người làm gì vậy?”
Đập vào mi mắt là nơi quen thuộc cùng dáng vẻ phân nộ của Thiều Thừa.
Thiều Thừa gào thét lên với Lữ Thiếu Khanh, nước bọt văng ra: “Khốn kiếp, ngươi muốn làm gì?”
“Đầu óc ngươi nghĩ như thế nào? Hủy Kỳ thành cùng Phượng thành, ngươi muốn làm gì? Làm kẻ địch của yêu tộc à?”
Sống ở Yêu giới lâu như vậy, Thiều Thừa hiểu rất rõ địa vị của Kỳ thành và Phượng thành trong suy nghĩ của yêu tộc.
Gọi là thánh địa cũng không đủ.
Đó là nơi trong lòng rất nhiều tu sĩ đầu hướng tới, là tín ngưỡng trong lòng bọn hắn. Ai dám hủy Kỳ thành cùng Phượng thành, kẻ đó sẽ là kẻ địch của bọn hắn.
Lữ Thiếu Khanh hủy Kỳ thành cùng Phượng thành, yêu tộc muốn giết hắn có thể xếp hàng từ Yêu giới đến Nhân giới, vô số tu sĩ mỗi người một bãi miếng nước bọt đều có thể dìm hắn chết đuối rồi. Lữ Thiếu Khanh kêu to: “Không phải con.”
“Không phải ngươi?” Thiều Thừa trong lòng an tâm một chút.
“Là Đại sư huynhl” VãII
Lại một bàn tay của Thiều Thừa đánh tới: “Khác nhau ở chỗ nào?”
“Tuyệt đối là chủ ý xấu ngươi đưa ra.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận