Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1526: Có thể đừng lôi kéo thù oán cho Giản gia ta không

Chương 1526: Có thể đừng lôi kéo thù oán cho Giản gia ta khôngChương 1526: Có thể đừng lôi kéo thù oán cho Giản gia ta không
Trong lòng Mị Càn giật thót, hắn ta cảm thấy mình giống như bị Lữ Thiếu Khanh nhìn thấu suy nghĩ trong lòng vậy.
Loại cảm giác này khiến hắn ta cảm thấy mình như đang trần truồng, rất không thoải mái, cũng rất phản cảm, hắn †a hừ lạnh một tiếng: "Ngươi?"
Lữ Thiếu Khanh gật đầu, tựa như tiểu hỏa kế của cửa hàng phát hiện khách tới cửa, nở nụ cười vô cùng thân mật: “Đúng vậy, một trăm triệu linh thạch ta có thể giúp tiến vào cảnh giới Hóa Thần, già trẻ không gạt."
Một trăm triệu?
Mị Càn mặc dù không có hứng thú với linh thạch, nhưng con số này vẫn làm cho hắn ta chấn kinh.
Đồng thời hắn ta không kìm được cười lạnh, hóa ra chỉ là một kẻ tham tiền.
Ánh mắt của hắn ta càng thêm khinh thị: 'Buồn cười."
Đột phá Hóa Thần ngươi cho rằng là cái gì?
Ăn cơm uống nước sao?
Tên ngây thơ, cho rằng Mị Càn ta dễ bị gạt à?
"Không đùa đâu, ta thật sự có thể giúp ngươi đột phá Hóa Thần."
"Cái giá này không đắt, ngươi xem, Giản Nam cũng vậy đấy."
Giản Nam là kẻ ngu, ta không phải.
"Hoang ngôn thấp kém, ta không rảnh ở đây nói nhảm với ngươi!" "Bảo Kế Ngôn ra đây!"
Lữ Thiếu Khanh cau mày, tên này, chẳng lẽ cũng là quỷ nghèo sao?
Móa, quỷ nghèo thì cũng thôi đi, tới cửa còn dám phách lối như vậy?
Đã không kiếm được linh thạch, vậy không cần thiết khách khí với hắn ta, Lữ Thiếu Khanh không chút khách khí mắng lên nói: "Ngươi là cái quái gì?"
"Ngươi bảo sư huynh ta ra thì phải ra à? Cũng không tự soi vào nước tiểu xem mình trông như thế nào, lớn vậy rồi, có bao nhiêu cân lượng trong lòng người còn không tự rõ sao?"
"Đệ nhất thiên tài Trung Châu gì đó, †a thấy đệ nhất xuẩn tài thì còn may ra."
"Nghèo thì nghèo đi, làm màu cái gì? Quả nhiên càng nghèo càng thích làm màu." "Còn có, áo trắng không thích hợp với ngươi, cởi ra cho ta."
Lữ Thiếu Khanh đột nhiên chỉ vào Mị Càn mắng to, Mị Càn sửng sốt.
Đám người cũng sửng sốt.
Quản Đại Ngưu nói với Giản Bắc: "Nhìn đi, tên này tuổi chó à, nói trở mặt là trở mặt, còn nhanh hơn nữ nhân nữa."
Giản Bắc rất tán thành, hoàn toàn chính xác, mới vừa rồi còn xoa xoa tay, cười tủm tỉm, vô cùng hiền lành hữu hảo, trong nháy mắt đã đổi sắc mặt, trở nên hung ác vô cùng.
Vẻ mặt biến hóa nhanh chóng làm cho người ta vội vàng không kịp chuẩn bị.
Mị Càn lớn như vậy chưa từng bị người ta mắng bao giờ, một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần. Hắn ta nhìn hằm hằm Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi dám nhục nhã ta?"
"Ai nhục nhã ngươi? Ăn ngay nói thật cũng không cho sao?" Lữ Thiếu Khanh càng thêm rất khinh bỉ: "Yếu ớt mãn cảm như vậy, chẳng lẽ đầu thai nhầm rồi? Ngươi cố ý nhầm à?”
"Nếu đã vậy, chỉ bằng cắt đi."
Nhóm Tuyên Vân Tâm không kìm được đỏ mặt, âm thầm bĩu môi một cái.
Đúng là một tên khốn kiếp.
Đối mặt với Lữ Thiếu Khanh, miệng lưỡi không ai bì được, tuy nhiên Mị Càn không phải dạng người miệng lưỡi, vừa kinh hãi vừa giận, hắn ta giơ tay lên muốn ra tay với Lữ Thiếu Khanh.
Đối mặt với tên đáng ghét này, biện pháp xả giận tốt nhất là trực tiếp đánh chất. Lữ Thiếu Khanh lập tức đứng ở sau lưng Giản Nam: "Bảo hộ ta."
Mị Càn nhìn Giản Nam đứng trước mặt Lữ Thiếu Khanh cũng cảm thấy có chút khó khăn.
Thực lực Giản Nam không kém hẳn ta bao nhiêu, thực sự đánh nhau Mị Càn có lòng tin đánh thắng.
Nhưng không đánh vài trăm đến ngàn hiệp thì không thể nào phân được thắng bại.
Hơn nữa, đây cũng không phải là bản ý của hẳn ta.
Mục tiêu hắn ta đến đây chỉ có Kế Ngôn, cho dù muốn đánh nhau, cũng phải đánh nhau với Kế Ngôn.
Những người khác, hắn ta không để vào mắt, cho dù là Giản Nam cùng cảnh giới, trong lòng hắn ta cũng chẳng thèm ngó tới. Chỉ cần hắn ta đột phá Hóa Thần, hắn ta và Giản Nam sẽ là người ở hai thế giới khác biệt.
Hắn ta lạnh lùng nhìn Giản Nam: "Giản Nam, ngươi muốn đối địch với ta sao?"
Lữ Thiếu Khanh sau lưng Giản Nam kêu gào: "Chả lẽ lại sợ ngươi? Đừng tưởng rằng chỉ có Giản Nam ngươi ngầu, Giản gia cũng ngầu lắm được không hả?"
"Nơi này là địa bàn Giản gia, không tới phiên ngươi tới đây gây sự."
Giản Bắc ở bên cạnh xoa huyệt thái Dương của mình, nói với Quản Đại Ngưu: "Ngươi trông chừng ta, có đôi lúc ta thật sự muốn đánh chết hắn."
Quản Đại Ngưu vô cùng đồng ý: "Ta cũng muốn đi, ngươi đi đi, ta toàn lực ủng hộ ngươi."
Đối mặt với Mị Càn, trong lòng Giản Nam bình tính bất ngờ, nhàn nhạt trả lời một câu: "Ta nghe hắn."
Không cách nào khác, mình đã thề, cho dù phải khóc cũng phải thực hiện.
Mị Phi không kìm được trào phúng: "Giản Nam, ngươi tốt xấu gì cũng là một người mạnh nhất của thế hệ trẻ Giản gia, thực lực của ngươi và ca ca ta tương đương, là thiên kiêu chi tử Trung Châu."
"Ngươi ở đây cam nguyện để người †a sai sử như thị nữ, ngươi có thấy mất mặt không?"
Nếu như là trước đó, Giản Nam chắc chắn sẽ khó chịu nhưng bây giờ tâm cảnh của nàng ta vô cùng bình tĩnh lạnh nhạt.
Trong khoảng thời gian đi theo Lữ Thiếu Khanh, tâm cảnh của nàng ta đã xảy ra biến hóa rất lớn, , rất nhiều chuyện cũng đã nghĩ thoáng hơn nhiều. Đặc biệt là bị bắt không ngủ không nghỉ viết tâm đắc vài ngày, lúc viết tâm đắc nàng ta cũng nghĩ thông rất nhiều chuyện, tâm cảnh cũng càng thêm bình tính.
Rất nhiều chuyện nàng ta đã có thể nhìn với ánh mắt lạnh nhạt.
Hiện tại những lời châm chọc của Mị Phi chẳng những không thể khiến cho nàng ta tức giận, ngược lại còn khiến nàng ta cảm thấy hành vi của Mị Phi quá ấu trĩ.
Lữ Thiếu Khanh nói không sai, có một số việc căn bản không cần để ý cái nhìn của người khác, chỉ cần mình làm tốt, không thẹn với lương tâm là được rồi.
Đối mặt với lời châm chọc của MỊị Phi, Giản Nam cũng không thèm quan tâm, nàng ta vẫn câu nói cũ với Mị Càn: "Muốn động thủ với hẳn, vượt qua ải ta trước."
Mị Càn cũng không hiểu, Giản Nam dù sao cũng có thân phận gần giống hắn ta sao lại cam tâm nghe lời tên đáng ghét này, lời đồn bên ngoài không phải là thật đấy chứ?
Hắn ta lạnh lùng nói: "Tự cam đọa lạc, Giản gia các ngươi trở thành con rối của người khác rồi sao?"
Giản Bắc không mở miệng không được, phải làm sáng tỏ một chút: "Muội muội ta theo chân hắn học vài thứ thôi."
"Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, hắn là lão sư của muội muội ta."
Giản Nam khó chịu cắt ngang Giản Bắc: "Nói những chuyện này làm gì? Hắn không phải lão sư ta, chúng ta trả linh thạch."
Bạn cần đăng nhập để bình luận