Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1919

Chương 1919Chương 1919
Nhóm dịch: Thiên Tuyết "Liên minh?" Ánh mắt Toàn Diệu lạnh như băng: "Ngươi muốn ta đầu hàng?"
"Nằm mơ!"
"Giết hắn ta là được."Sát ý của Doanh An không giảm bớt, sát khí không tiêu tan. "Cho ta một chút thời gian!" Mặc Họa mỉm cười nói với Doanh An: "Ngươi đứng sang một bên đợi, có được không?" Ánh mắt Doanh An tràn đầy sự cảnh giác, nhìn chằm chằm vào Mặc Họa.
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Nụ cười của Mặc Họa không thay đổi: "Yên tâm, tất cả đầu là vì Yêu giới."
Doanh An nửa tin nửa ngờ lùi sang một bên, Mặc Họa vung tay, sau khi ngăn cách không gian, hắn ta khẽ mỉm cười, hỏi Toàn Diệu: "Toàn Diệu tộc trưởng, ngươi có muốn tiến thêm một bước không?"
Vẻ mặt Toàn Diệu thay đổi, trái tim đập lên điên cuồng: "Ngươi nói cái gì?"
Nụ cười của Mặc Họa càng tươi hơn, dưới cái nhìn của Toàn Diệu, nụ cười ấy còn mang vài phần cám dỗ: "Đột phá Luyện Hư kỳ, ngươi muốn không?"
Muốn chứ, mẹ nó ai lại không muốn?
Trái tim Toàn Diệu đập càng mạnh hơn.
Hắn ta cảm thấy từ lúc mình sinh ra đến bây giờ, lần đầu tiên trái tim hắn ta đập nhanh như vậy.
Nghĩ tới đây, biểu cảm của hắn ta nghiêm lại, chắp tay với Mặc Họa: "Mong Mặc tộc trưởng chỉ điểm."
"Ta, quá muốn tiến bộ." Đứng trước việc được đột phá, Toàn Diệu cảm thấy mọi thứ đầu không còn quan trọng nữa, bất kể là tộc nhân hay là Tẩu Thú Tộc khác.
Mặc Họa cười vui vẻ: "Như vậy là tốt."
Phía bên này, sau khi Lữ Thiếu Khanh giải quyết xong Mặc Đăng, quay lại nói với Vương Cảnh Sơ đang sợ ngây người: "Đi thôi, dần chúng ta đến Thận Cốc."
"Thận, Thận Cốc?"
Vương Cảnh Sơ bất ngờ: "Công tử, các ngươi muốn đến Thận Cốc? Nhưng đấy là một nơi cực kỳ nguy hiểm." "Đương nhiên là ta biết, bớt lắm chuyện, dẫn đường đi." Vương Cảnh Sơ lại khổ sở nói: "Công tử, bây giờ Kỳ Thành vẫn đang trong tình thế nguy hiểm, ta không thể rời khỏi đầy được."
"Ngươi bị thương như vậy còn trở về, một Kết Đan kỳ cũng có thể đánh chết được ngươi, người quay về có tác dụng gì chứ?"
Lữ Thiếu Khanh cực kỳ coi thường: "Bảo ngươi gà, ngươi còn không tin."
"Mỗi con chim bé tí cũng có thể đuổi giết được ngươi, đúng là mất mặt, còn dám tự xưng là hổ?"
"Nói ngươi là mèo ngươi còn không phục."
Sắc mặt Vương Cảnh Sơ đỏ bừng, lời của Lữ Thiếu Khanh khó nghe y hệt như Tiêu Y, nhưng so với Tiêu Y thì tổn thương hơn nhiều.
Vương Cảnh Sơ rất muốn mắng ngược lại, nguyên nhân ta bị người đuổi giết, chẳng lẽ trong lòng ngươi không rõ hay sao?
Nếu không phải hai huynh đệ các ngươi đánh ta thảm thiết như vậy, ta có chật vật đến mức ấy không? Còn nữa, đấy mà là con chim bé tí?
Thực lực của đối phương còn mạnh hơn hắn ta đấy, bị đuổi giết có gì lạ đâu?
Loài người đều là những tên đáng ghét như vậy à?
Vương Cảnh Sơ đảo mắt, trong lòng quyết định, trên mặt lộ ra nụ cười giảo hoạt hệt như lão hồ ly: "Công tử, muốn đến Thận Cốc thì phải đi từ Truyền Tống Trận của Kỳ Thành mới được."
"Suy cho cùng Thận Cốc quá xa, chỉ đi bộ thì dù là thực lực của công tử cũng phải tốn thời gian mấy năm."
Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm hắn ta, bật cười: "Không sao, giờ chúng ta đến một toà thành khác là được, ta nghe nói thành trì gân đây nhất chỉ tốn hai ba tháng đi đường, phải không."
Dáng vẻ kiên quyết không về Kỳ Thành khiến Vương Cảnh Sơ buồn bực, suy tính của hắn ta bị nhìn thấu rồi.
Ngay lúc Vương Cảnh Sơ đang nghĩ nân sắp xếp ngôn từ thế nào, đột nhiên có một luồng sáng truyền tới, một miếng ngọc phù truyền tin rơi vào tay hắn ta. Hắn mở ra nhìn thử, lập tức mừng rỡ: "Đám súc sinh lông dẹp rút lui rồi?"
Lức Thiếu Khanh nghe vậy cũng ngạc nhiên: "Không phải chứ, có ưu thế như vậy mà thua cho được?"
"Đám chim ngu ngốc ấy ăn gì trưởng thành vậy?"
Lần này cao thủ của Phi Cầm Tộc gần như toàn bộ ra trận, số lượng cao thủ cảnh giới Luyện Hư kỳ phải hơn gấp đôi cao thủ giữ Kỳ Thành.
Mười mấy người Luyện Hư kỳ, đánh Kỳ Thành ra bã cũng được.
Giờ lại chủ động rút lui?
Tiêu Y cũng khinh bỉ theo: "Phải đó, quá gà."
Sau khi khinh bỉ xong, nàng hỏi: "Các ngươi đánh thắng kiểu gì vậy? Có phải các ngươi bán rẻ mông mình không?" "Giao dịch vượt chủng tộc, gớm quá."
Vương Cảnh Sơ có xúc động muốn đánh chết Tiêu Y.
Hắn ta nhìn Tiêu Y bằng gương mặt không chút biểu cảm, không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài, quả nhiên là không thể dựa vào ngoại hình để tìm hiểu một người. Mặc dù Lữ Thiếu Khanh cũng tò mò, nhưng hắn lười để ý, hiện giờ đối với hắn mà nói, Phi Cầm Tộc rút lui, Kỳ Thanh khôi phục, hắn có thể mượn Truyền Tống Trận của Kỳ Thành.
Bây giờ, hắn nói với Vương Cảnh Sơ: "Vừa khéo, dẫn chúng ta đến Thận Cốc đi." Vương Cảnh Sơ lại lộ vẻ khó xử: "Công tử, đám lông dẹp mới rút lui, ta vẫn chưa thể rời đi, ai biết được liệu bọn chúng có kéo nhau trở lại hay không." Vừa trải qua một trận đại chiến, có rất nhiều việc cần phải xử lý.
Tốt xấu gì Vương Cảnh Sơ cũng là trưởng lão Hổ Tộc, chuyện cần giải quyết có rất nhiều.
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy thì không vui: "Cứu ngươi một mạng mèo, ngươi đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy hả?"
"Có tin ta đánh chết ngươi không."
Vương Cảnh Sơ sợ hết hồn, nhìn Lữ Thiếu Khanh với vẻ mặt không mấy thiện lành, hắn ta buồn bực: "Công tử, tại sao cứ nhất định phải là ta đi cùng chứ?"
Ta không phải mỹ nữ, ta chỉ là một lão già xui xẻo, đi theo ngươi làm gì?
Vương Cảnh Sơ không muốn đến Thận Cốc với Lữ Thiếu Khanh.
Gần vua như gần cọp.
Thực lực của Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đều mạnh hơn hắn ta, nhỡ đâu thấy hắn ta ngứa mắt là có thể nhẹ nhàng đập một trận, làm thịt hắn ta mà không gặp chút vấn đề nào. Lữ Thiếu Khanh thành thật đáp: "Ngươi không đi theo, ai trả lộ phí giúp ta?"
"Phí đi đường đắt lắm, ta không nỡ tiêu linh thạch của mình."
"Phụt!"
Vương Cảnh Sơ muốn thổ huyết.
Quả nhiên, đối diện với Lữ Thiếu Khanh rất dễ thổ huyết. Vương Cảnh Sơ muốn kêu to mấy tiếng, tốt xấu gì ngươi cũng là một cao thủ cảnh giới Luyện Hư kỳ, suốt ngày chỉ biết linh thạch linh thạch, không ngại mất mặt hả? Vương Cảnh Sơ tháo chạy. Hắn ta không nói nhiều lời, từ trong nhân trữ vật lấy ra một chiếc nhân trữ vật.
"Công tử, bên trong có ba chục triệu viên linh thạch, coi như ta báo đáp ơn cứu mạng của công tử."
Bạn cần đăng nhập để bình luận