Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1375: Là đồ đệ do đại lão nào dạy dỗ ra?

Chương 1375: Là đồ đệ do đại lão nào dạy dỗ ra?Chương 1375: Là đồ đệ do đại lão nào dạy dỗ ra?
Trong mắt Tương Quỳ dường như có một người từ trong thời không trường hà đánh ra một kiếm.
Một kiếm phá nát hư không, vượt ngang vô số thời không, hủy diệt vô số thế giới, từ thời không xa xôi lao đến, như một kiếm của Tiên Đế, bá khí vô tận, sát ý vô tận.
Quang mang vô tận bao phủ thế giới này, tất cả sinh linh trong thế giới này chỉ còn lại có một kiếm này.
Một kiếm khiến người ta không thể nảy sinh ý đồ ngăn cản nào.
Một kiếm quét ngang, thiên địa như bị bóp méo, chung quanh tạo nên tầng tầng gợn sóng, tản mát ra sát ý khiến người ta kinh sợ. Dường như tất thảy đều sẽ bị cuốn vào, hóa thành phân tử cơ bản nhất giữa trời đất.
Dù mạnh như Tương Quỳ, đối mặt với một kiếm này ông ta cũng cảm nhận được sự run rẩy của linh hồn.
Thân là Hóa Thần, ông ta có thể cảm nhận được rõ rang sự đáng sợ của một kiếm này.
Một kiếm này không đơn thuần là linh lực cùng kiếm ý hội tụ, phía trên còn chứa quy tắc thiên địa, có thể nhẹ nhàng hủy diệt tất thảy trên thế gian.
"Gừt
Một kiếm này cũng mang cho Tế thần áp lực lớn lao.
Gương mặt Tế thân dữ tợn, gương mặt quái vật thật sự lờ mờ hiện ra, ả ta hé miệng phát ra một tiếng hống giận dữ chấn động trời đất. Sóng âm khuếch tán, thiên địa rung chuyển, dưới mặt đất vô số tòa núi cao vỡ nát trong sóng âm.
Sương mù màu đen mãnh liệt, trong sương mù nhúc nhích dường như có tồn tại gì đó không thể nói rõ, quỷ dị, kinh khủng và cường đại.
Sương mù màu đen khuếch tán, hóa thành một tầng bình chướng thật dày bảo vệ sát sao Tế thần phía sau.
"Rầm!"
Va chạm kịch liệt, sương mù màu đen như đại thuẫn kiên cố tản mát ra quang mang quỷ dị làm cho người ta kinh sợ.
Nó không ngừng nhúc nhích giống như có được sinh mệnh lực, cuối cùng không ngừng khuếch tán mở rộng, lại cuốn trở về, định giống như ban nãy, thôn phệ và bao vây một kiếm này của Kế Ngôn.
Hai con người của Tế thần xinh đẹp động lòng người làm cho người chói mắt, trong hai con ngươi lại bắn ra ánh mắt lạnh như băng, sát ý lăng lệ.
Tế thần nhìn thấy mình gần như đã đỡ được một kiếm này của Kế Ngôn thì ánh mắt bắt đầu trở nên nhu hòa, lộ ra đắc ý.
Chỉ là sâu kiến, cũng dám đối nghịch ta?
Ngay vào lúc trong lòng Tế thân đang buông lỏng thì ả ta đột nhiên biết sắc.
Trong sương mù màu đen đột nhiên bắn ra vô số quang mang, kiếm ý khuấy động, kiếm ý sắc bén không ngừng xé rách sương mù màu đen.
Đối mặt với một kiếm này sương mù màu đen không ngừng tan rã, kiếm ý lấy thế như phong quyển tàn vân cuốn đến, hoàn toàn xé rách sương mù màu đen, lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Tế thần.
Uy lực đáng sợ khiến sắc mặt Tế thần hoàn toàn thay đổi.
Tế thần vung tay lên, sương mù màu đen một lần nữa mãnh liệt lao ra, hóa thành hình dáng một con hung thú, gào thét.
Khôi giáp trên người hung thú sáng ngời, tản ra khí tức quỷ dị, như hung khí thật sự, khí tức kinh người, dữ tợn cuồng bạo.
"Kengl"
Nhưng mà một kiếm này của Kế Ngôn quá mức đáng sợ.
Cho dù là hung thú cũng không thể ngăn cản, chỉ vừa đối mặt đã hóa thành mảnh vụn đầy trời một lần nữa hóa thành sương mù màu đen.
Dưới kiếm ý kinh khủng, ngay cả sương mù màu đen cũng nhanh chóng tan rã.
Độ sắc bén của một kiếm này vượt quá sức tưởng tượng.
Một kiếm xẹt qua dương như có thể chém cửu thiên thương khung thành hai đoạn.
Sức mạnh sắc bén khiến người ta sợ hãi.
Sắc mặt Tế thần trâm xuống, trên mỹ nhan tuyệt thế che kín sương lạnh, thậm chí còn mang theo vài tia khác biệt.
Miệng vết thương trên tay phải ả ta truyền đến từng cơn đau đớn.
Sức mạnh quy tắc.
"Đáng chết!" Tế thân phẫn nộ gầm hét lên, hét lớn một tiếng, sương mù màu đen lại một lần nữa nhúc nhích hội tụ, lần này hóa thành vô số hung thú.
Hung thú lít nha lít nhít che kín bâu trời, từng con đều tản mát ra khí tức ngập trời, tiếng gầm gừ vang vọng đất trời.
Vô số hung thú đánh về phía Kế Ngôn như thủy triều muốn bao phủ lấy Kế Ngôn.
Hung thú cùng kiếm quang va chạm, uy thế kinh người, kinh tâm động phách.
Điều này khiến Tương Quỳ đứng từ xa quan chiến trong lòng ứa ra hàn khí.
Kế Ngôn quá mạnh, lực công kích kinh khủng như vậy ông ta sống lâu thế này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Một Hóa Thần sơ kỳ cảnh giới tâng một mà lại có thể đánh nhau kịch liệt với Tế thần Hóa Thần hậu kỳ cảnh giới tầng chín như vậy, thậm chí không rơi vào thế hạ phong.
Một Hóa Thần nho nhỏ có thể sử dụng sức mạnh quy tắc hóa thành kiếm sắc bén nhất giữa thiên địa?
Rốt cuộc là ai, môn phái nào có thể dạy ra đồ đệ như thế này?
Trong lòng Tương Quỳ gào thét hô hào, đại lão, xin nhận của ta một lạy.
Có thể dạy bảo ra dạng đồ đệ này tuyệt đối là đại lão tuyệt thế vô song, tuyệt đối là tồn tại vượt quá sức tưởng tượng.
Trong lòng Tương Quỳ đã vạn phần ngưỡng mộ sư phụ Kế Ngôn, hận không thể đi cúng bái một chuyến.
"Tiểu tử, các ngươi rốt cuộc là ai?" Tương Quỳ hỏi một câu theo bãn năng.
Lai lịch bí ẩn, chỉ lén nhìn thử thiên cơ một chút kết quả bị thiên đạo đuổi theo định phong hào.
Thực lực cường hãn, thiên phú cường đại đến mức không hợp lẽ thường.
Mới tiến vào cảnh giới Hóa Thần đã có thể đánh nhau với tồn tại như Tế thần như thế này.
Ngay cả Lữ Thiếu Khanh đứng bên cạnh cũng cường hãn đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng sau khi Tương Quỳ hỏi xong câu này mới phát hiện Lữ Thiếu Khanh không biết đã biến mất khỏi đây từ lúc nào.
Tương Quỳ suýt chút nữa thì choáng váng, tiểu tử khốn kiếp này chạy đi đâu rồi? Nếu chạy trốn còn tốt, chỉ sợ hắn không biết sống chết đi đánh lén Tế thần.
"Khốn kiếp!"
"Tiểu tử, rốt cuộc ngươi ở đâu?"
Tương Quỳ luống cuống, thần thức tản ra, điên cuồng tìm kiếm bóng dáng Lữ Thiếu Khanh, nhưng Lữ Thiếu Khanh như bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất không thấy bóng dáng.
Tương Quỳ chửi mẹ: "Mẹ nó, rốt cuộc là ai mới có thể dạy ra đồ đệ như thế này?"
Có dạng đồ đệ không thể bớt lo thế này, cuộc sống của đại lão trôi qua có dễ chịu không?
Tương Quỳ nhức đầu muốn chết, giờ ông ta chỉ sợ Lữ Thiếu Khanh chạy đi tìm Tế thần.
Mà cũng vào lúc này, giọng nói lạnh lẽo của Tế thần truyền đến, như thần âm truyền khắp thiên hạ, thể hiện sự cường đại của ả ta.
"Nhân loại, coi như ngươi có chút bản lĩnh, nhưng, cũng chỉ thế thôi!"
Lời Tế thần vừa dứt, kiếm ý thao thiên tản đi, sương mù màu đen phủ kín bầu trời.
Đại địa rơi vào hắc ám khiến cho người ta tuyệt vọng. Chương 1376: Là đồ đệ do đại lão nào dạy dỗ ra?
Trong sương mù màu đen Kế Ngôn không nhúc nhích.
Sắc mặt Tương Quỳ ảm đạm.
Kế Ngôn thua rồi sao?
Ánh mắt Tương Quỳ lại một lần nữa trở nên kiên quyết, chuyện đã đến nước này thì không còn gì để nói nữa.
Ông ta nên tiến lên rồi.
Nhưng mà, sương mù màu đen trên bầu trời còn chưa tán đi, khí tức của Kế Ngôn chợt tăng vọt, liên tục tăng lên.
Nó như nước nấu sôi, bắt đầu sôi trào.
Cả người Tương Quỳ lại một lần nữa choáng váng. Lúc này muốn đột phá?
Đại ca, ta gọi ngươi đại ca.
Tương Quỳ muốn hỏng mất.
Sao ngươi không xem thử bây giờ là lúc nào?
Đột phá cái gì, không thể nhịn một chút được sao?
Không còn cách nào khác, không thể không lên.
Lúc Tương Quỳ định tiến lên, bỗng nhiên trên bầu trời xa xăm, sau lưng Tế thân sáng lên một vòng ánh sáng.
Sau một khắc, tựa như thiên địa sơ khai, xuất hiện một mảnh tinh không.
Đẩu chuyển tỉnh di, ngàn vạn sao trời lấp lánh, từng ngôi sao trời hội tụ thành một bầu trời sao xán lạn, chỉ thẳng về nơi sâu thẳm xa xôi.
Mà sâu trên tinh không dường như phất ẩn giấu đi một vị Tiên Đế.
Tiên Đế đột nhiên thức tỉnh, từ sâu trong xa xôi vung ra một kiếm.
Khí tức hủy diệt quét sạch tinh không, cổ lộ sụp đổ, tinh quang tịch diệt.
Toàn bộ tinh không lâm vào tịch diệt, vạn vật câu tịch.
Tương Quỳ ngây dại.
Một kiếm này không hề kém so với một kiếm vừa rồi của Kế Ngôn.
Đây là ai?
Là ai xuất thủ?
Chẳng lẽ còn có một vị tồn tại Hóa Thần khác sao?
Ngay vào lúc Tương Quỳ đang kinh ngạc đến ngây người, giọng nói bi phẫn của Lữ Thiếu Khanh vang lên.
"Mọe nó ta biết huynh là một tên không đáng tin cậy mà."
"Rốt cuộc là ai cho huynh có cái tật xấu này vậy?
Nương theo giọng nói của Lữ Thiếu Khanh, một kiếm cường bạo mang theo khí tức hủy diệt giáng lâm bao phủ hoàn toàn Tế thần.
Tế thần cũng không thể nào ngờ rằng lại có thể có người dám đánh lén.
Lữ Thiếu Khanh nắm thời cơ xuất thủ rất vừa vặn, ả ta vừa ngăn cản xong một kiếm của Kế Ngôn, là thời khác thể xác tỉnh thần buông lỏng, là thời điểm lỏng lõe nhất.
Một kiếm đánh tới, tốc độ cực nhanh khiến cho người ta vội vàng không kịp chuẩn bị.
Tương Quỳ nhìn Tế thần bị kiếm quang màu trắng bao phủ thì tê cả da đầu, đây là một kiếm tiểu tử khốn kiếp kia bổ ra?
Tiểu tử khốn kiếp đang giả heo ăn thịt hổ sao?
Hắn đã là cảnh giới Hóa Thần rồi?
Vị đại lão kia ngâu quá vậy, dạy ra hai vị Hóa Thần thanh niên sao?
Tương Quỳ suýt nữa thì cắn nát đầu lưỡi của mình.
Cuối cùng sau khi ông ta cảm nhận được khí tức của Lữ Thiếu Khanh không phải cảnh giới Hóa Thần thì cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Nếu Lữ Thiếu Khanh cũng là Hóa Thần chắc chắn ông ta sẽ cảm thấy mình đang nằm mơ.
Lữ Thiếu Khanh uy phong lãm lẫm xuất hiện trên bầu trời, cầm trong tay Mặc Quân kiếm, bên người bị sương mù màu đen bao phủ. Sương mù màu đen mặc dù rất quỷ dị, lại không làm gì được Lữ Thiếu Khanh, bên người Lữ Thiếu Khanh như có một tấm màng bảo hộ, chống được tính ăn mòn của sương mù màu đen.
Sương mù màu đen không ngừng tràn ngập bên người Lữ Thiếu Khanh, nhìn qua, Lữ Thiếu Khanh ngược lại cũng có mấy phần quỷ dị và đáng sợ.
"Gừ!"
Tế thần gầm lên giận dữ, khí tức mãnh liệt cuốn đến.
Sương mù màu đen lăn lộn như gió lốc, quét sạch đại địa, trên mặt đất nhanh chóng ăn mòn, trở thành một mảnh màu đen.
Một bàn tay màu đen to lớn từ dưới xông lên trời.
Bàn tay tản mát ra quang mang màu đen, quang mang yếu ớt, mang theo sương mù nồng đậm, mang theo từng tia khí tức quỷ dị.
Năm ngón trên bàn tay khép lại như quỷ trảo bao phủ Lữ Thiếu Khanh bên trong.
Một kiếm của Lữ Thiếu Khanh cường hãn vô địch, lực sát thương cực kỳ khủng bố, vô địch cùng cảnh giới.
Nếu như là cấp bậc Nguyên Anh kỳ, cho dù là cảnh giới tầng chín thì cũng phải nuốt hận vẫn lạc trước một kiếm của Lữ Thiếu Khanh.
Đáng tiếc, đối tượng của một kiếm này là Tế thần, thực lực Tế thần mạnh hơn Lữ Thiếu Khanh nhiều lắm.
Một kiếm này cũng không thể đánh chết Tế thần, nhưng cũng thành công chọc giận Tế thần.
Bàn tay âm u, lăng không lao đến muốn trấn áp hắn. Trường kiếm của Lữ Thiếu Khanh vung lên.
Vô số hỏa diễm đen trắng tràn ngập mang theo kiếm ý bạo ngược xuất kích.
Hỏa diễm phủ kín toàn bộ bầu trời, phần thiên chử hải.
Thức thứ ba của Ly Hỏa Kiếm quyết!
Tương Quỳ ở phía xa thấy cảnh này, dọa đến sắp khóc.
Ông ta không nói hai lời, cố nén thương thế trong cơ thể lập tức xuất hiện trên bầu trời.
Ông ta mau chóng phóng tới hai người giữa chiến trường.
Tương Quỳ chửi ầm lên: "Tiểu tử khốn kiếp, ngươi cho rằng ngươi là ai?"
"Đánh lén đắc thủ thì cũng thôi đi, thế mà còn dám đối chiến chính diện với Tế thần, ngươi có thực lực gì?" Đại lão, người đang ở đâu???
Người có thể quản lý đồ đề của người một chút không?
Tương Quỳ cảm thấy trong lòng mệt mỏi, Lữ Thiếu Khanh không biết nghe lời cũng thôi đi, còn không biết sống chết.
Ngươi dám đi trêu chọc Tế thần, mình có bao nhiêu cân lượng ngươi không tự biết rõ sao?
Tương Quỳ hung hăng cắn răng, trong lòng bàn tay xuất hiện một đồng tiền kim sắc, đồng tiền lớn bằng nửa bàn tay, ở giữa có lỗ vuông, bốn góc điêu khắc bốn chữ cổ xưa.
Bề mặt đồng tiền sáng bóng trơn trượt, hơi sáng lấp lánh, vô cùng linh khí đồng thời cũng tản mát ra một cỗ khí tức khó hiểu, ẩn chứa sức mạnh cường đại.
Không còn cách nào khác. Giờ, chỉ có thể liều mạng thôi.
Đúng là tiểu tử khốn kiếp không thể để người ta bớt lo.
"Râầm!"
Một âm thanh lớn vang lên, khí lãng mãnh liệt từ đằng xa khuếch tán tới.
"Đáng chết!"
Giọng nói tức giận của Tế thần truyền tới.
Tương Quỳ ngạc nhiên nhìn lại, trên bàn tay to lớn màu đen trăm ngàn lỗ thủng, chậm rãi tiêu tán trên không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận