Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 866 - Tỷ đệ Thời gia



Chương 866: Tỷ đệ Thời giaNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmThời Cơ chống nạnh, lấy thân phận đại tỷ để giáo huấn đệ đệ mình: “Đệ lo lắng cái gì, không chừng hai ngày nữa là chúng ta có thể đột phá rồi.”Thời Liêu lắc đầu, lòng tin không đủ: “Sư phụ cũng đã nói rồi, có thể đột phá trước ba mươi tuổi coi như chúng ta lợi hại lắm rồi.”“Hơn nữa, ở Thánh địa này có mấy người có thể đột phá trước hai mươi lăm tuổi chứ?”“Những thiên tài như Kiếm Nhất đại nhân, Linh đại nhân không phải những người như chúng ta có thể so sánh được.”Thời Cơ bĩu môi, tuy nhiên lời này nàng ta không cách nào phản bác được.Những thiên chi kiêu tử như Kiếm Nhất, Đàm Linh thực sự lợi hại vượt xa bọn hắn.Cho dù là thực lực hay thiên phú đều như vậy.Đàm Linh chỉnh lại một chút: “Kiếm Nhất, lợi hại hơn ta.”Kiếm Nhất, đây là tồn tại suýt nữa đã trở thành Thánh tử, được người đời bí mật nói đùa là Thánh tử thứ tư, thực lực đã là cảnh giới Nguyên Anh kỳ tầng sáu.So với Nguyên Anh kỳ tầng hai như nàng ta, lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần.Đàm Linh tự biết mình biết ta, nàng ta và Kiếm Nhất thật sự không phải người cùng đẳng cấp.Thời Cơ nịnh nọt Đàm Linh: “Làm gì có, Linh tỷ tỷ không hề kém hắn chút nào, chẳng qua hắn chỉ lớn hơn tỷ một chút thôi.”Thời Liêu không nhịn được nói với tỷ tỷ mình: “Tỷ tỷ, mấy lời này không thể nói bậy, nếu để người Kiếm gia nghe thấy, chúng ta sẽ phiền phức đấy.”Kiếm gia làm việc bá đạo, lại không cùng một đường với sư phụ mình.Đắc tội bọn hắn, bị bọn hắn nhằm vào, cũng không phải là chuyện dễ chịu gì.Đàm Linh mỉm cười, động viên hai người nói: “Hai người các ngươi không cần nản chí, thiên phú của các ngươi cũng không kém, chỉ cần cố gắng chắc chắn có thể vượt qua hắn.”Thời Cơ khì khì đắc ý, tràn đầy tự tin: “Được rồi, ta nhất định sẽ vượt qua hắn.”Mặc dù Kiếm Nhất rất lợi hại, nhưng mà không phải người đi cùng đường với bọn hắn, không phải đối tượng người bên bọn hắn sùng bái.Thời Liêu vẫn là câu nói kia: “Kiếm Nhất đại nhân rất lợi hại, không phải người chúng ta có thể so được.”“Trong toàn bộ Thánh địa, ngoại trừ ba vị Thánh tử, người trong cùng thế hệ có ai có thể hơn được Kiếm Nhất đại nhân?”“Ta chỉ hi vọng có thể nhanh chóng tiến vào Nguyên Anh kỳ.”Trong giọng Thời Liêu mang theo vài phần mất mát, hắn ta là kiếm tu, nhưng vì sư phụ nên hắn ta không thể đến Kiếm gia học tập, đây ít nhiều cũng là một nỗi tiếc nuối.Hơn nữa, đến bây giờ hắn ta vẫn chưa đột phá Nguyên Anh kỳ nên trong lòng càng mất mát hơn.Đàm Linh vừa định nói gì đó, đột nhiên sắc mặt của nàng ta cổ quái, trong óc của nàng ta đột nhiên hiện lên bóng dáng hai người.Một người bạch y, một người lam sam.Hai người kia đang ở ngay trong nhà mình.Tuổi của bọn hắn dường như còn trẻ hơn cặp tỷ muội trước mặt nhưng thực lực thâm bất khả trắc.Đồng thời suy nghĩ bởi vì Thời Cơ, Thời Liêu đến mà bị cắt ngang của nàng ta một lần nữa lại nổi lên.Đúng là phải đi xem thử hai người bọn hắn đang làm gì.Chỉ sợ tên kia đang phá nhà rồi.Nghĩ đến đây, Đàm Linh nói với hai người: “Vừa hay, ta mang các ngươi đi gặp hai người.”Thời Cơ cùng Thời Liêu nghe vậy, không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt hiếu kỳ.Thời Cơ hỏi: “Linh tỷ tỷ, là ai?”Đàm Linh trầm ngâm một chút: “Hai vị khách. Quen biết trên đường, đi thôi.”Đàm Linh dẫn theo hai tỷ đệ Thời Cơ, Thời Liêu đến nơi nàng ta sắp xếp cho Lữ Thiếu Khanh ở, nhìn thấy những thứ trước mặt, đầu Đàm Linh như bị người gõ một gậy, tinh thần hoảng hốt.Ngọn núi nhỏ trước đây cây cối xanh mát tươi tốt rậm rạp, khung cảnh duyên dáng không thấy đâu nữa, giờ chỉ còn một mảnh trụ lủi như bị thứ gì đó cày tử đỉnh núi đến chân núi, mặt đất đầy vết kiếm.Núi nhỏ và cây cối, hoa cỏ, tảng đá hoàn chỉnh xung quanh núi nhỏ cũng chẳng còn, bột phấn màu xanh màu trắng phấn phủ kín trên mặt đất.Thậm chí, ngọn núi nhỏ này cũng như bị gọt bớt độ cao.Thời Cơ và Thời Liêu cũng khó có thể tin vào tất cả những gì trước mắt.Nơi của Nhuế trưởng lão hai tỷ đệ bọn hắn đã tới nhiều lần, bọn hắn rất quen thuộc với nơi này.Nhưng, nơi này sao đột nhiên lại biến thành như thế này?Xảy ra chuyện gì vậy?Không phải đang trang trí lại đấy chứ?Định san bằng ngọn núi nhỏ này sao?Thời Cơ kéo áo Đàm Linh hỏi: “Linh tỷ tỷ, đây là thế nào?”Đàm Linh bị Thời Cơ kéo nên cũng lấy lại tinh thần, nhìn tất thảy bên dưới.Trong lòng Đàm Linh dần dần xuất hiện nộ khí.Phương viên trăm dặm của nơi này đều là nơi ở riêng của sư phụ nàng ta, cũng là nhà của Đàm Linh nàng ta.Tất thảy những thứ ở đây đều được bảo vệ rất tốt, linh lực nơi này nồng đậm, cây cối sinh trưởng xanh tươi, cảnh vật ưu nhã.Mỗi một góc của nơi này đều được chăm sóc tỉ mỉ.Giờ, ngọn núi nhỏ trước mặt đã trở thành một mảnh trống không, như đầu một người đầy tóc đột nhiên bị người ta cạo sạch, làm như thế muốn khó coi bao nhiêu sẽ khó coi bấy nhiêu.Hai người này làm gì vậy?Hoặc có thể nói, tên khốn kia đã làm gì vậy?Trong lòng Đàm Linh theo bản năng cho rằng Kế Ngôn sẽ không làm loại chuyện này, làm ra loại hành vi đáng ghét này, chỉ có thể là người như Lữ Thiếu Khanh.Hắn đâu?Đàm Linh đảo mắt một vòng, không phát hiện ra tung tích Lữ Thiếu Khanh, lúc vừa định chửi mọe thì trong khu rừng xa xa có động tĩnh.Mặt đất chấn động, cây cối rầm rầm rung động,Đàm Linh vô cùng kinh ngạc, một bóng dáng màu trắng nhỏ bé xuất hiện từ trong khu rừng.Đàm Linh nhận ra, đó là tiểu viên hầu đi theo bên cạnh Kế Ngôn.Tiểu viên hầu kéo một cái cây lớn, cái cây trông có vẻ cũng hơn vạn cân, tiểu viên hầu đang cố gắng hết sức để kéo.Mặt nó đỏ lên, trên bộ lông màu trắng đều là mồ hôi, thân cây lớn kéo thành một rãnh sâu hoắm trên mặt đất.Đàm Linh nhìn ra sau lưng tiểu viên hầu, vừa nhìn thì suýt chút nữa thì rớt cằm xuống đất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận