Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1341: Đánh chết hắn, hắn là gian tế

Chương 1341: Đánh chết hắn, hắn là gian tếChương 1341: Đánh chết hắn, hắn là gian tế
Vãi!
Trong lòng mọi người liên tục chửi thề, ai dạy trong lòng ngươi còn không tự biết sao?
Tiêu Y đắc ý lắc đầu: "Đương nhiên, †a cũng không sợ hắn, ta cũng..."
Tiêu Y đang định nói tiếp thì Lữ Thiếu Khanh lại cốc đầu nàng một cái: "Ngậm miệng, không được vô lễ."
Tiêu Y nghỉ ngờ nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, tên kia đang trù yểu Đại sư huynh đấy, huynh không muốn thể hiện gì sao?
Không đánh chết hắn ta thì cũng phải mắng chết hắn ta chứ.
Tiêu Y không kìm được nhắc nhở một câu: "Nhị sư huynh, hắn đang trù yểu Đại sư huynh đấy."
Lữ Thiếu Khanh tiếp tục dạy dỗ: "Cho dù là như vậy cũng không thể mắng chửi người, chúng ta là người có lễ phép."
Tất cả mọi người nghe không nổi nữa.
Ngươi có lễ phép?
Không có lễ phép nhất là người đấy được không hả?
"Chúng ta phải tìm người chủ trì công đạo cho chúng ta." Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Dận Khuyết, nói với Tương Quỳ: "Đại trưởng lão, đánh chết hắn, đó là gian tế"
Dận Khuyết thổ huyết, cái mũ này cũng có thể chụp lung tung sao?
Hắn ta nổi giận: "Khốn kiếp, ngươi nói cái gì?"
"Không phải sao?" Lữ Thiếu Khanh hỏi lại: "Sư huynh ta dù sao cũng là người của mình đúng không?"
"Giờ huynh ấy đang chiến đấu với quái vật, nguy hiểm trùng điệp, cũng là khó khăn trùng điệp, ngươi chẳng những không cổ vũ mà ngược lại còn đứng bên cạnh giội nước lạnh, ước gì ta sư huynh bị quái vật đánh chết."
"Ngươi không phải cùng một bọn với quái vật thì ngươi là cái gì?"
Sau đó hắn một lần nữa nói với Tương Quỳ: "Đại trưởng lão, đánh chết hắn, gian tế không thể được chết yên lành được."
Dận Khuyết tức giận: "Ta không có ý này."
"Không có ý này thì là ý gì?" Lữ Thiếu Khanh lạnh lùng nói: "Người bình thường sẽ hi vọng sư huynh ta chiến bại sao?" "Đáng ghét!" Dận Khuyết bị tức đến mức sắp nghiến nát răng nhưng hắn ta lại không nghĩ ra được câu thô tục gì để phản bác.
Lữ Thiếu Khanh lại tiếp tục nói với Tương Quỳ: "Ông phải chủ trì công đạo cho chúng ta, sư huynh ta còn đang liều mạng lại có người ở sau lưng trù yểu huynh ấy, ước gì bị quái vật đánh chết."
"Đại trưởng lão, ông cũng không thể để mọi người thất vọng đau khổ."
Sắc mặt Dận Khuyết cực kỳ khó coi.
Mấy lời của Lữ Thiếu Khanh dường như khiến cho hắn ta ý thức được mình thật sự đã nói sai rồi.
Ánh mắt đám người Tương Ti Tiên, Tả Điệp dường như có chút không đúng khiến trong lòng hắn ta bàng hoàng.
Hẳn ta vội vàng nói với Tương Quỳ: "Đại trưởng lão, con không có ý đó." "Vậy thì có ý gì?" Lữ Thiếu Khanh truy vấn.
Tương Quỳ một mực nhìn trận chiến nơi xa, trầm mặc một lát, nói: "Giờ là lúc mọi người nên đoàn kết nhất trí, có mấy lời không thể tùy tiện nói."
Mặc dù không có trực tiếp điểm tên phê bình, nhưng cũng coi như trách cứ Dận Khuyết một phen.
Sắc mặt Dận Khuyết đỏ bừng như bị người lướn phê bình, trong lòng áy náy không chịu nổi, khó chịu đến cực điểm.
Lần này mất mặt to rồi.
Hắn ta không có gan đối nghịch với Tương Quỳ, chỉ có thể cúi đầu thừa nhận sai lầm: "Là, là con ăn nói không thỏa đáng."
"Xin lỗi!" Tiêu Y chỉ vào Dận Khuyết kêu lên: "Nói sai thì nên xin lỗi." Xin lỗi?
Đánh chết Dận Khuyết cũng không muốn xin lỗi.
Ngay vào lúc Dận Khuyết đang khó xử, Tương Quỳ lại mở miệng: "Tuy nhiên lời tiểu Khuyết cũng không phải hoàn toàn sai."
"Tiểu tử, sư huynh của ngươi hình như không được ổn lắm."
Tương Quỳ vừa dứt lời nam nhân phía xa xa gầm lên giận dữ, cứng rắn đột nhập vào trong kiếm quang, hung hăng đánh trúng Kế Ngôn.
Kế Ngôn vội vàng không kịp chuẩn bị, thân thể như sao băng xẹt qua chân trời, rơi xuống mặt đất.
"Chỉ dựa vào ngươi mà cũng dám mạo phạm ta?" Giọng của nam nhân truyền khắp thế giới Huyền Thổ, tràn đầy lãnh khốc. "Sâu kiến!"
Kế Ngôn bị đánh trúng, rơi xuống mặt đất, lọt vào khe hở trên đại địa, không thấy tăm hơi.
Dưới sự chiến đấu của hai người, thế giới Huyền Thổ đã thủng trăm ngàn lỗ, đại địa băng liệt, mặt đất chấn động, đỉnh núi phía xa dưới sự tác động của chiến đấu đã vỡ nát tan thành, núi lửa phun trào, dung nham chảy ngang.
Trong không khí tràn ngập mùi vị gay mũi.
Cuồng phong gào thét, trên bầu trời gió lốc quét ngang, gào thét rung động, doạ tâm hồn người ta.
Cả thế giới Huyền Thổ đều mang cảnh tượng tận thế.
Nam nhân ở trên bâu trời sau lưng tràn ngập sương mù màu đen, như một vị đại ma vương trở về từ địa ngục, đem đến tai nạn và tuyệt vọng cho thế giới này.
Người đứng bên cạnh Tương Quỳ nhìn thấy Kế Ngôn bị đánh bay, tất cả mọi người trong lòng trầm xuống, sĩ khí giảm lớn.
Trong lòng âm thầm thở dài, quả nhiên không phải là đối thủ.
Nam nhân quái vật sau khi liếc một vòng không phát hiện ra khí tức và bóng dáng Kế Ngôn, ánh mắt liền nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh.
Mặc dù cách rất rất xa, nhưng ánh mắt nam nhân giống như lưỡi đao bắn thẳng đến.
Ánh mắt băng lãnh, tàn nhẫn, khát máu tạo cho nhóm Tương Ti Tiên của tổ chức Thí Thần áp lực lớn lao, khiến linh hồn bọn hắn không kìm được run rẩy.
Đối thủ cường đại như vậy, bọn hắn không hề có chút tâm tư kháng cự nào.
Thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt, ai nấy nhao nhao cúi đầu xuống, không dám nhìn về phía nam nhân.
Thật là đáng sợ, dạng người như thế này có lẽ chỉ có đại trưởng lão mới có thể ngăn cản được.
Hiện tại, cũng chỉ có Tương Quỳ là niềm an ủi cuối cùng trong lòng những người khác.
Nhưng mấy người Tương Tỉ Tiên, Tả Điệp lại càng them lo lắng.
Bọn hắn hiểu rất rõ tình trạng của Tương Quỳ hiện nay, Tương Quỳ đã bị thần phạt kim sắc bổ cho suýt mất mạng, còn lại được bao nhiêu sức chiến đấu cũng là một vấn đề.
Ngay vào lúc Tương Quỳ đang chịu áp lực quá lớn, định làm chút gì đó thì giọng Lữ Thiếu Khanh vang lên:
"Nhìn cái gì vậy? Còn nhìn nữa ta móc mắt chó ngươi ra đấy."
"Hóa Thần thì ngon lắm à?"
"Dù sao cũng chỉ là quái vật thôi, mắt chó không nhìn thấy, cái mũi cũng vô dụng à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận