Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1396: Ngươi nói với ta cái này gọi là bình thường?

Chương 1396: Ngươi nói với ta cái này gọi là bình thường?Chương 1396: Ngươi nói với ta cái này gọi là bình thường?
Tám đạo lôi kiếp liên tiếp đều bị quả cầu màu vàng hấp thu, Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu, đạo lôi kiếp thứ chín rơi xuống.
Tâm Ma Kiếp tiến đến.
Lữ Thiếu Khanh thấy hoa mắt, bảy tám mỹ nữ yêu diễm cơ thể cởi trân mềm mại.
Các nàng ta từng người đều đứng trước mặt Lữ Thiếu Khanh lắc lư, liếc mắt đưa tình với hắn, làm ra đủ các tư thế dụ hoặc.
Bầu không khí tràn ngập mập mờ, mùi thơm nức mũi, tràn đầy dụ hoặc vô tận.
Lữ Thiếu Khanh xoa cằm, nhìn một chút, chậc chậc tán thưởng: "Mỹ nữ, đại mỹ nữ tuyệt thế."
"Đáng tiếc" Tiếp đến Lữ Thiếu Khanh quát to: "Không đưa chút linh thạch à?"
Nữ nhân càng uốn éo lợi hại, dán lấy Lữ Thiếu Khanh, ngọt ngào gọi công tử.
Lữ Thiếu Khanh không hề có chút thương hoa tiếc ngọc, vung tay một cái, các mỹ nữ tan thành mây khói, tâm ma cũng theo đó hôi phi yên diệt: "Tốt xấu gì cũng phải cho ta chút linh thạch chứ, cho †a nằm xem mỹ nữ nhảy múa cũng được."
"Đúng là, chẳng biết làm việc chút nào, vậy mà còn bắt chước người ta làm tâm ma cái gì?"
Lữ Thiếu Khanh vô cùng xem thường, ngay cả hắn muốn cái gì cũng chẳng biết, quá tệ. Sau đó hắn võ tay, hét lên với kiếp vân trên bầu trời: "Còn nữa không?”
Kiếp vân tiêu tán.
Kiếp vân tiêu tán tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt đã không có còn lại bao nhiêu.
Nó làm cho người ta có cảm giác như nó sợ Lữ Thiếu Khanh, vô cùng vội vã rời đi vậy.
Điều này khiến Tương Quỳ nhổ một núm tóc của mình xuống.
Nói đùa cái gì vậy?
Mình đang năm mơ à?
Thế giới này đã trở nên không bình thường như thế sao?
Độ kiếp nhẹ nhõm như vậy, đời này lần đầu tiên Tương Quỳ nhìn thấy đấy.
Trước đó Kế Ngôn độ kiếp cũng không đến mức không hợp thói thường như vậy.
Duy chỉ có Lữ Thiếu Khanh, không hợp thói thường đến mức không giống chân thật.
Tương Quỳ giật một núm tóc của mình, lại nhéo mạnh bắp đùi mình, sau khi khiến bản thân đau đến mức nhe răng, ông ta mới tin tưởng đây là sự thực.
Lữ Thiếu Khanh đã ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu củng cố cảnh giới.
Linh lực khổng lồ lại một lần nữa từ đằng xa gào thét mà đến, không ngừng tiến vào trong cơ thể Lữ Thiếu Khanh.
Nhìn thấy cảnh này, Tương Quỳ lại một lần nữa bị chấn kinh.
Ông ta nhìn qua Kế Ngôn, chỉ vào Lữ Thiếu Khanh: "Cái này, cái này, hắn, hắn có thể hấp thu linh lực như vậy à?" Biểu hiện của Tương Quỳ bây giờ không hề giống với lão tiền bối cảnh giới Hóa Thần mà giống như một đứa trẻ chưa từng thấy sự đời.
Tuy nhiên, cũng không thể trách Tương Quỳ lại thất thố như vậy.
Biểu hiện của Lữ Thiếu Khanh rất khó không khiến người ta chấn kinh.
Thế giới bên ngoài bị Tế thần và nanh vuốt chiếm cứ cùng thống trị.
Môi trường thiên địa dưới sự ăn mòn lây nhiễm của quái vật đã trở nên ác liệt, rất không hữu hảo với tu sĩ nhân loại.
Linh khí trong không khí tràn đầy tạp chất, chưa từng được lọc, khó mà hấp thu trực tiếp.
Có thể hấp thu trực tiếp chỉ có một phần nhỏ, một phần lớn khác với tu sĩ nhân loại mà nói rất có hại, hấp thu vào trong cơ thể sẽ tạo ra tổn thương đối với thân thể.
Giống như nước bị ô nhiễm, không lọc lại, uống vào sẽ có hại cho cơ thể.
Cho nên bây giờ dù là Kế Ngôn hay Tương Quy, linh lực trong cơ thể đều khô cạn, tốc độ hấp thu linh khí trong không khí để khôi phục rất chậm, cần nhờ đan dược và linh thạch.
Còn Lữ Thiếu Khanh bây giờ như cá voi thôn tính nước biển, điên cuồng hấp thu linh khí chung quanh, ai đến cũng không từ chối, hấp thu toàn diện.
Ông ta từng gặp rất nhiều chuyện không hợp thói thường nhưng chưa từng thấy người không hợp thói thường như vậy.
Đối với loại chuyện này, Kế Ngôn đã sớm không cảm thấy kinh ngạc, nhàn nhạt trả lời một câu: "Chuyện bình thường, không cần phải ngạc nhiên."
Tương Quỳ nhìn Kế Ngôn ở mũi thuyền, há to miệng, cuối cùng vẫn không kìm được mở miệng: "Cái này gọi bình thường? Đây là không bình thường."
"Ngươi tuyệt không lo lắng sao?”
Kế Ngôn nhắm mắt lại, bình thản trả lời: "Đối với hắn mà nói, là chuyện rất bình thường."
Có cái gì phải ngạc nhiên đâu?
Tương Quỳ đã không biết nói cái gì.
Hóa ra là một mình ông ở đây ngạc nhiên?
"Gia gial"
Qua một hồi, nơi xa, Tiêu Y, Tương Tỉ Tiên, Tả Điệp ba người từ đằng xa chạy đến
Số lượng quái vật rất nhiều, tuy nhiên đều là quái vật cấp thấp, không gây ra uy hiếp cho các nàng.
Sau khi đánh tan quái vật, ba người lập tức chạy đến đây.
Sau khi Tả Điệp chạy đến đây, nhìn Lữ Thiếu Khanh như ngồi giữa trung tâm cơn lốc, nàng ta cà lăm: "Thật, thật là hắn sao?"
Mặc dù Tiêu Y thề sắt son nói là Nhị sư huynh của nàng đột phá nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy vẫn không tránh được kinh ngạc.
Tương Ti Tiên cũng cực kỳ chấn động, nàng ta cũng phát hiện ra vấn đề như Tương Quỳ: "Mộc công tử có thể hấp thu linh khí như vậy, không có vấn đề gì sao?"
Tiêu Y rất vui vẻ nói: "Yên tâm đi, việc này đối với Nhị sư huynh mà nói chỉ là chút chuyện vặt thôi."
Nhìn thấy người khác kinh ngạc vì dáng vẻ Lữ Thiếu Khanh, Tiêu Y cảm thấy mặt mình như bừng sáng lên.
Tiêu Y nhìn một chút, chạy tới hỏi Kế Ngôn: "Đại sư huynh, Tế thần đâu?"
"Chết rồi!"
Câu trả lời này dĩ nhiên lại khiến cho ba người Tiêu Y thật sự khiếp hãi một phen.
"Chết, chết rồi?" Tả Điệp kinh hỉ vô cùng, nhìn qua Tương Quỳ: "Đại trưởng lão, là người đánh bại Tế thần sao?"
Theo Tả Điệp, Tương Quỳ là người mạnh nhất trong số bọn họ, đối thủ cường đại như Tế thần cũng chỉ có Tương Quỳ xuất thủ mới có thể đánh bại.
Hơn nữa trạng thái Tương Quỳ hiện tại là tệ nhất, không phải Tương Quỳ đánh bại Tế thần thì chẳng lẽ là Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn sao? Đối mặt với ánh mắt sùng bái của Tả Điệp, Tương Quỳ lúc này hi vọng mình có thể ngất xỉu.
Vấn đề này, ông ta không muốn trả lời, quá mất mặt.
Đánh bại Tế thần có thể nói là không hề có chút liên quan gì đến ông ta.
Hết thảy đều là nỗ lực của Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận