Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1532

Chương 1532Chương 1532
Còn Giản Bắc ở phái bên kia cũng vô cùng lo lắng.
Kiếp Hóa Thần mặc dù vẫn chưa đến nhưng trên bầu trời mây đen dày đặc, tựa như tận thế hắc ám, dù cách thật xa vẫn có thể cảm nhận được áp bức to lớn bên trong.
"Đại ca, muội ta, có thể được không?
"Muội ngươi được hay không ngươi đi hỏi muội ngươi. Ngươi hỏi ta làm gì?"
Lữ Thiếu Khanh đã tìm một chỗ ngồi xuống.
Trước mắt, hết thảy chỉ có thể dựa vào chính Giản Nam.
Độ kiếp, người khác không giúp được nàng ta, cũng không dám giúp nàng ta.
Lữ Thiếu Khanh vô cùng bình tĩnh, nhưng Giản Bắc đã gấp như kiến bò chảo nóng, vô cùng lo lắng: "Đại ca, lỡ như thất bại thì sao?"
"Vãi!" Lữ Thiếu Khanh chấn kinh: "Ngươi là gian tế a? Nói, thân phận thật sự của ngươi là gì?"
"Có phải đệ đệ của Mị Càn không?"
"Loại này xúi quẩy ngươi cũng nói ra được? Chắc chăn ngươi là đệ đệ Mị Càn."
"Đúng, đúng, loại lời này không nên nói." Giản Bắc liên tục tát vào miệng mình: "Đồng ngôn vô ky."
Giản Nam có cốt truyện bình thường, chỉ riêng giai đoạn đầu đã tốn mất mấy ngày trời, chờ đến khi khí tức trong cơ thể nàng ta đạt tới đỉnh phong, bầu trời bỗng nhiên một tiếng oanh minh, một đạo thiểm điện to lớn đánh xuống. Độ kiếp, bắt đầu.
Thiên Lôi cuồn cuộn, khí thế hung hung, như ngân xà loạn vũ, gần như xé rách bầu trời.
Tuy nhiên đây chỉ là mới bắt đầu, uy lực mặc dù lớn, nhưng Giản Nam đã sớm chuẩn bị thật lâu.
Không cần mượn nhờ thứ khác, Giản Nam vung tay lên, một đạo pháp thuật thi triển ra, pháp thuật ngưng tụ, huyễn hóa trong hư không, tản mát ra từng đạo hào quang.
Giản Nam nương theo thực lực của mình ngăn được đạo thiên kiếp thứ nhất.
Sau đó, đạo thứ hai, đạo thứ ba, từng đạo thiên kiếp rơi xuống, Giản Nam nương tựa theo chuẩn bị của mình, tuy lộ vẻ chật vật nhưng vẫn ngăn lại từng đạo.
Mãi cho đến đạo thứ bảy, Giản Nam mặc dù đã bị thương, váy dài màu trắng bị máu tươi nhuộm đỏ nhưng tình trạng của nàng ta vẫn ổn, khí tức vẫn sắc bén, khinh thường kiếp vân trên trời.
Thấy cảnh này, Giản Bắc trong lòng vui mừng, cao hứng nói: "Xem ra, lần này Giản gia ta bứt phá vị trí đầu rồi."
Nhìn đông đảo tộc nhân ở phía xa cảnh giác nhìn chung quanh, trong lòng hắn ta âm thầm nghĩ.
Lần này muội muội đột phá, phụ thân hẳn là sẽ không tức giận chuyện muội muội mắng ông ấy nhỉ?
Ừm, nếu tức giận chỉ có thể bảo đại ca ra dỗ ngọt thôi.
Lữ Thiếu Khanh nhắc nhở hắn ta: "Đừng nói lung tung, tránh khiến một vài người không vui."
Âm thanh cố ý truyền đến bên phía Mị Càn. Tay Mị Càn một lần nữa siết chặt lại, phẫn nộ mãnh liệt tràn ngập trong nội tâm của hắn ta.
Giản Nam hiện tại đã sắp độ kiếp thành công, mong đợi của hẳn ta thất bại rồi.
Mị Phi lạnh lùng nói: 'Chớ đắc ý quá sớm, còn chưa kết thúc đâu."
Giản Bắc hơi lắc đầu, trong lòng rất Vui vẻ.
Ghen ghét, đây chính là ghen ghét trần trụi.
Quản Đại Ngưu cũng không kìm được mở miệng: "Nàng nói không sai, vẫn nên khiêm tốn một chút."
"Không chừng gặp phải phiền phức gì đó, có lẽ uy lực lần cuối cùng sẽ càng mạnh hơn."
Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên chỉ vào Quản Đại Ngưu, nói với Quản Đại Ngưu: "Đánh hắn, cái này miệng quạ đen, không đánh một trận móa nó ngươi không chịu được đúng không?"
Giản Bắc cảm thấy không có vấn đề gì: "Đại ca, Đại Ngưu nói không sai chứ. Đúng là nên khiêm tốn một chút."
"Ta đang nói chuyện này sao? Miệng hắn là miệng quạ đen."
Quản Đại Ngưu kêu oan: "Khốn kiếp, ta không có, là ngươi đang nói hươu nói vượn."
Giản Bắc lắc đầu, biểu thị không tin.
Cũng không có ý định nghe lời Lữ Thiếu Khanh.
Hừ, ta và tên mập cùng một chiến tuyến, không thể để ngươi ly gián được.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, bỗng nhiên Giản Bắc phát hiện không hợp lý.
Ngẩng đầu nhìn trời: "Tại sao lâu như thế?"
Nửa canh giờ đã qua, trên bầu trời kiếp vân chậm rãi xoay quanh, trong tâng mây không ngừng hiện lên quang mang thiểm điện nhưng mãi vẫn không thấy đạo thiên kiếp thứ tám rơi xuống.
Kiếp vân xoay quanh, một mảnh đen kịt, cảm giác áp bách kéo căng, tản mát ra áp lực lớn lao.
Dường như trong tâng mây đang nổi lên thiên kiếp mạnh hơn.
Đám người cũng cảm giác được không bình thường, cái thiên kiếp này thời gian chuẩn bị hơi dài.
Đây là đang muốn tung ra đại chiêu sao?
Thời gian trước khi thi pháp hơi dài một chút.
Giản Nam mặc dù đang cố gắng ngồi xuống khôi phục, nhưng áp lực cường đại khiến nàng ta căn bản tập trung không được tinh thần.
Lữ Thiếu Khanh cười ha ha, nói với Giản Bắc: "Nhìn đi, đây chính là uy lực của miệng quạ đen."
Giản Bắc nhìn chằm chằm Quản Đại Ngưu.
Thịt mỡ trên mặt Quản Đại Ngưu liên tục run lên: "Liên quan quái gì đến ta, đây rõ ràng là thiên kiếp có vấn đề được không hả?"
"Chắc chắn là thấy Nam tiểu thư lợi hại như vậy nên thiên đạo không vừa mắt, chuẩn bị cho nàng..."
Ta chết oan mà, ta chỉ nói sự thật thôi, lời nói thật cũng không cho sao? "Ngươi còn nói?" Giản Bắc nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp nhào tới: "Ngươi câm miệng cho ta!"
Bất kể có phải miệng quạ đen thật hay không, giờ bắt hắn ta ngậm miệng lại chắc chắn không sai.
Vào thời khắc Giản Bắc nhào về phía Quản Đại Ngưu, trên bầu trời bỗng nhiên vang lên một tiếng vang thật lớn.
"Âm ầm!"
Một tiếng sét, trong tiếng nổ thật to, đạo thiên kiếp thứ tám xuất hiện.
Đạo thiên kiếp thứ tám khí thế hung hung, trong tiếng ầm ầm tựa như thần long giáng lâm, xé rách bầu trời.
Nhà cửa trên mặt đất nhao nhao bị phá hủy trong tiếng nổ, cho dù có trận pháp bảo hộ nhưng uy lực cường đại vẫn khiến Nhữ thành chịu không ít tổn thất, Vô số phòng ốc trong tiếng nổ vang, dân chúng nhao nhao tứ tán chạy trốn, các tu sĩ thần sắc hoảng sợ.
Kiếp lôi tản ra hào quang sáng chói, thanh thế to lớn, đánh xuống đầu Giản Nam.
Giản Nam cảm nhận được uy hiếp trí mạng, toàn thân tóc gáy dựng đứng, khí tức tử vong bao phủ.
"Linh Lung Chưởng!"
"Vân Nhu Ngự Phong Thuật!"
"Tử Vân Tráo!"
"Tỏa Long Bài!"
Giản Nam lập tức tung ra những công kích mình am hiểu, khởi xướng tiến công kiếp lôi đồng thời cũng vung ra vài kiện pháp khí bảo vệ chính mình.
Nhưng để Giản Nam có thể ngăn cản kiếp lôi trước mặt thì vẫn chưa đủ. Kiếp lôi ầm ầm đánh xuống va chạm với công kích của Giản Nam. Chương 1533
"Ầm rầm ầm!"
Trong tiếng nổ thật to, thiên địa rúng động, va chạm sinh ra quang mang, chói lóa mắt, tựa như mặt trời bộc phát, tất cả mọi người ở Nhữ thành nhắm mắt lại theo bản năng.
Công kích của Giản Nam tiêu tán trong kiếp lôi, pháp khí mạnh mẽ run rẩy giữ vững được một chút sau đó răng rắc vỡ nát.
"Phụt!"
Không trung phun ra huyết vụ màu đỏ, cơ thể Giản Nam như miếng vải rách bị ném từ trên cao xuống, cuối cùng tạo ra một đạo quỹ tích trên không trung, rơi xuống tại trên mặt đất.
"Tiểu, tiểu muội." Giản Bắc cả kinh nhảy dựng lên, đồng thời còn không quên lưu lại một cước trên mông Quản Đại Ngưu.
"Tên khốn miệng quạ đen!"
"Móa, ngươi mói khốn kiếp!"
Quản Đại Ngưu che lấy cái mông của mình đứng lên.
Hắn ta rất muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của Giản Bắc, hắn ta vẫn tạm thời ngậm miệng lại.
Giản Nam ngã xuống hơn nửa ngày cũng chưa đứng lên, cũng làm cho mọi người trong lòng không kìm được lo lắng.
Thất bại sao?
Giọng Mị Phi âm vang lên: "Thật sự cho rằng đột phá Hóa Thần đơn giản như vậy sao?"
Đám người nhìn lại, Mị Phi chỉ khí cao giương, mặt mũi tràn đầy vui mừng, nhìn thế nào cũng giống như không kìm được vui vẻ.
Lúc này Mị Phi suýt nữa thì đốt pháo chúc mừng.
Thất bại tốt, tốt nhất là thất bại.
Hóa Thần dễ đột phá như vậy sao? Nếu đơn giản như vậy đại ca ta đã sớm trở thành Hóa Thần.
Hừ, đại ca ta nhất định là người đầu tiên bước vào cảnh giới Hóa Thần trong cùng thế hệ, những người khác đều phải bước theo sau.
Lời của Mị Phi là sự thật, không đơn thuần là Hóa Thần, trên thực tế là thiên kiếp mỗi một cảnh giới đều không dễ dàng vượt qua như vậy.
Giản Bắc nhìn hằm hằm MỊi Phi: "Ngươi ngậm miệng, còn chưa tới thời khắc cuối cùng." "Ha ha." Mị Phi vừa muốn nói chút gì, Mị Càn bỗng nhiên nói: "Ngậm miệng!"
Xa xa Giản Nam có động tĩnh, Giản Nam chậm rãi bò dậy trong ánh mắt của mọi người.
"Tiểu muội."
Giản Bắc tràn đầy lo lắng hô một tiếng.
Giản Nam thở hồng hộc, không có chút phong phạm thục nữ, váy dài trắng trên người hơn phân nửa bị nhuộm thành màu đỏ, một nửa còn lại dính bụi đất, nhìn vô cùng chật vật.
Giản Nam chịu đựng liên tiếp tám lượt thiên kiếp tấn công, mặc dù vẫn còn sống nhưng tình trạng của nàng ta rất tệ.
Đạo lôi kiếp thứ tám mạnh hơn bảy đạo trước đó cộng lại, một kích này suýt bổ cho nàng ta mất mạng. Trong ngoài thân thể đều vẫn lưu lại kiếp lôi du tẩu, đang điên cuồng công kích nàng ta, đau đớn mãnh liệt truyền khắp toàn thân nàng ta, Giản Nam chỉ cảm thấy cả đời này chưa từng khó chịu như vậy.
Giờ nàng ta đứng đấy cũng cảm thấy phí sức, linh lực trong cơ thể đã không còn lại bao nhiêu, người sáng suốt đều có thể nhìn ra nàng ta đã đến mức sơn cùng thủy tận rồi.
Nhưng thiên kiếp vẫn còn một đạo cuối cùng.
Kiếp vân đen nghịt không có dấu hiệu tán đi, ngược lại, còn tản mát ra uy áp càng khủng bố hơn.
Thiểm điện như du xà đang du tẩu bên trong, phát ra tiếng sấm trầm thấp tựa như đang ấp ủ công kích cường đại hơn. Giản Bắc đi qua đi lại ngay tại chỗ, trước mắt, hắn ta đã không còn lòng tin vào muội muội mình.
Chẳng lẽ phải kết thúc thật rồi sao?
Giang Bắc không dám tưởng tượng hậu quả nếu Giản Nam thất bại.
Nhưng hắn ta chỉ có thể đứng ở đây lo lắng suông, không có bất kỳ biện pháp nào.
"Có thể dừng lại được không hả, ngươi lòng vòng làm ta váng hết cả đầu rồi."
Giọng Lữ Thiếu Khanh truyền tới, Giản Bắc quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh mặt mũi đầy bình tĩnh mắt lập tức sáng lên, giống người chết đuối nhìn thấy cứu tinh vậy.
Hắn ta vội vàng nhào tới, muôn ôm lấy đùi Lữ Thiếu Khanh: "Đại ca, giúp đỡ, mau tranh thủ nghĩ cách giúp đỡ đi." "Vội cái gì?" Lữ Thiếu Khanh một cước đá văng hắn ta: "Đây không phải vẫn chưa kết thúc sao?"
"Bình tĩnh một chút, tuổi tác bao lớn chứ, có thể trưởng thành một chút không?"
Vãi, đợi kết thúc thì sẽ kết thúc thật luôn đấy.
"Đại ca, đừng đùa nữa, ta biết ngươi có cách, tranh thủ giúp đỡ, giúp muội muội ta một chút."
Giản Bắc đã có bệnh vái tứ phương, chữa ngựa chết thành ngựa sống rồi.
Lữ Thiếu Khanh cho Giản Bắc cảm giác vô cùng tính toán, vô cùng giảo hoạt, nếu nói hiện tại trong số nhiều người như vậy ai có cách, có lẽ chỉ có Lữ Thiếu Khanh có cách.
Mặc dù không thể nói rõ là tại sao nhưng trong lòng hắn ta có loại cảm giác này, bây giờ chỉ có Lữ Thiếu Khanh có thể giúp được muội muội của hắn ta.
Lữ Thiếu Khanh nhún nhún vai, ngoáy ngoáy lỗ tai: "Giờ chỉ có thể trông chờ vào tạo hóa của nàng, ta không muốn động vào."
Nhìn đi, chưa hề nói không có cách nào, chỉ nói là không muốn động.
Giang Bắc càng thêm kiên định ý nghĩ của mình, cái thằng này tuyệt đối có biện pháp.
Hắn ta một lần nữa nhào lên, lần này hắn ta một mực ôm lấy đùi Lữ Thiếu Khanh: "Đại ca, đừng giả bộ, ta biết ngươi có biện pháp."
"Ngươi không giúp đỡ, ta sẽ không buông tay."
Mạnh Tiêu nhảy ra, rất muốn một cước đá vào mặt Giản Bắc: "Buông tay ra, đã đến nước này rồi còn biện pháp gì nữa? Đừng phiền hắn."
Thiên kiếp, người khác không giúp được, ai dám nhúng tay vào được, chờ bị thiên kiếp thu thập cùng à.
Hơn nữa đến lúc đó uy lực còn lớn hơn, chẳng những không giúp được mà ngược lại còn góp cả mình vào.
Nhưng Giản Bắc đã quyết tâm muốn Lữ Thiếu Khanh hỗ trợ.'Đại ca, giúp đi mà, ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói."
Lữ Thiếu Khanh sờ lên cằm, cổ vươn ra rồi, còn đưa cả dao lên, nếu không chặt xuống thì đúng là có lỗi với lương †âm của mình.
"Có một trăm triệu không?”
"Phụt!"
Giản Bắc kêu rên lên: "Đại, đại ca, ít chút đi."
"Hai ngàn vạn, như thế nào?" Đây là số linh thạch bây giờ hắn ta có thể đưa ra được, nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa thì phải đòi trong nhà.
"Hơi ít đấy." Lữ Thiếu Khanh nhìn qua Giản Bắc, thành khẩn nói: "Đây là muội ngươi đấy, không cân nhắc thêm chút nữa à?"
"Đại ca, ngươi cũng từng nói rồi, ngươi là đại ca ta, nàng cũng là muội ngươi đấy." Linh thạch không thể đưa, chỉ đành chơi bài tình cảm.
"Được, ta chịu thiệt một chút vậy." Lữ Thiếu Khanh cười, chỉ nơi này, tăng thêm một điều kiện: "Nơi này ta ở rất dễ chịu, tặng ta luôn nhé."
"Không thành vấn đề." Giản Bắc đồng ý, nơi này mặc dù là sản nghiệp Giản gia nhưng không phải bổn gia, tặng cho người khác không thành vấn đề gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận