Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 627 - Tiểu Hồng khác thường



Chương 627: Tiểu Hồng khác thườngNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Tiền bối, cứu mạng!"Ung Y chắn trước mặt Quản Đại Ngưu: "Tiểu tử, đã đến lúc này rồi, ngươi còn muốn đánh người?"Lữ Thiếu Khanh hỏi ngược lại: "Sống sót sau tai nạn, không đánh hắn ta một trận để chúc mừng sao? Nếu không phải tại cái miệng quạ đen của hắn ta, vừa rồi chúng ta cũng sẽ không bị phát hiện.""Ngụy biện, chắc chắn là ngụy biện." Quản Đại Ngưu không phục: "Cái này thì có liên quan gì đến ta? Chính ngươi đều nói yêu thú lợi hại, nó phát hiện chúng ta không phải là rất bình thường sao?"Ung Y đồng ý: "Đúng vậy, đừng lấy cớ đánh người. Muốn đánh hắn ta, phải vượt qua cửa ải của ta."Lữ Thiếu Khanh quay sang nói với Mạnh Tiêu: "Cô nàng, đánh hắn ta thì thế nào?"Mạnh Tiêu nhăn mũi, hừ một tiếng, mặc kệ Lữ Thiếu Khanh.Ngươi bóp tóc ta, ta còn chưa tính sổ với ngươi, sao ta phải nghe lời ngươi.Trong lòng Quản Đại Ngưu đắc ý, hắc hắc, muốn đánh ta sao?Nằm mơ đi. Chính ngươi phạm sai lầm lại muốn vu vạ đến trên đầu ta sao?"Cũng không phải ta bảo mọi người tới nơi này..."Thiều Thừa đúng lúc lên tiếng cắt ngang: "Được rồi, đừng làm loạn ở đây nữa, bước tiếp theo phải làm thế nào?"Ánh mắt mọi người dừng lại trên người Lữ Thiếu Khanh, tất cả mọi người đều đi theo hắn tới nơi này tầm bảo.Nhưng mà bảo tàng còn chưa thấy đâu, liền gặp yêu thú khủng bố như vậy, còn suýt chút nữa trở thành cơm sáng của yêu thú.Tất cả mọi người bắt đầu nảy sinh ý rút lui.Đặc biệt là Ung Y, hiện tại chỉ hận không thể mang theo đồ đệ của mình rời khỏi nơi này."Tiểu tử, ngươi còn muốn tiếp tục sao?"Lữ Thiếu Khanh gật đầu: "Không sai, cho nên hẳn là tiếp tục đi tới."Ung Y tức chết, mắng to: "Khốn kiếp, thiệt cho ta còn cảm thấy ngươi là người thông minh. Hiện tại xem ra ngươi chính là một tên ngu xuẩn."Thiều Thừa khuyên nhủ: "Thiếu Khanh, chắc chắn còn có thứ cao cấp hơn nên mới khiến hai yêu thú liều mạng dừng lại rút lui. Con còn muốn đi sao?"Mọi người cũng kịp phản ứng, lập tức càng thêm sợ hãi.Hai con yêu thú đã kinh khủng như vậy rồi, một thứ cao cấp hơn thì còn kinh khủng đến mức nào chứ?Lữ Thiếu Khanh vẫn muốn tiếp tục đi tiếp, chuyện này làm Ung Y tức chết đi được.Hai con yêu thú khủng bố vừa rồi chỉ cần một con trong đó cũng có thể tiêu diệt chúng ta, hơn nữa biết rõ có thứ còn cao cấp hơn vậy mà ngươi vẫn muốn tiếp tục.Rốt cuộc ngươi có mục đích gì? Hay là ngươi nghĩ quẩn, muốn mau chóng đi làm điểm tâm cho yêu thú?Muốn chết thì tự ngươi đi chết đi, ta cũng không muốn tháp tùng.Ung Y quát: "Tiểu tử, ngươi có biết phía trước rất nguy hiểm thế nào hay không?"Lữ Thiếu Khanh cười nói: "Biết chứ, chính là bởi vì phía trước nguy hiểm cho nên ta càng muốn đi."Phía trước càng nguy hiểm, đồ đạc của tiểu đệ ma quỷ lại càng quý giá.Đến cũng đã đến rồi, nếu không tận mắt xem, trong lòng thật sự không cam lòng, cho dù có gặp nguy hiểm, trừ phi thật sự không chịu được thì hắn mới có thể rút đi.Ung Y bất đắc dĩ, tiểu tử này khốn kiếp đến cực điểm, vì sao đầu hắn lại cứng như vậy chứ?Ông ta nói với Thiều Thừa: "Thiều huynh, ngươi để hắn làm loạn như vậy sao?"Thiều Thừa bên này cũng muốn mắng chửi người, nhưng ở trước mặt người ngoài, ông vẫn khắc chế được, ông trừng Lữ Thiếu Khanh một cái: "Cái gọi là bảo tàng thật sự quan trọng như vậy sao? Quay về, chờ thực lực ngươi tăng lên rồi lại đến."Với thiên phú của ngươi, không tới vài năm có lẽ sẽ đạt tới Hóa Thần, đến lúc đó lại đến nơi này thì có vấn đề gì chứ? Thứ duy nhất ngươi không thiếu bây giờ chính là thời gian mà.Tại sao phải vội vã mạo hiểm như vậy?

Bạn cần đăng nhập để bình luận