Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 749 - Rốt cuộc trong đầu tên khốn này đang nghĩ gì vậy?



Chương 749: Rốt cuộc trong đầu tên khốn này đang nghĩ gì vậy?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMặc dù rất đáng ghét Lữ Thiếu Khanh, nhưng Lữ Thiếu Khanh so với Thái Úc, Úc Linh vẫn ghét Thái Úc hơn một chút.Ánh mắt không hảo ý của Thái Úc luôn nhìn chằm chằm vào nàng ta, Úc Linh đã sớm nhận ra rồi.“Tiên hạ thủ vi cường? Muốn chết cũng không phải tìm cách như vậy, bình tĩnh chút đi.” Lữ Thiếu Khanh chẳng hề để ý: “Đi ngủ trước đã. Đến đây lâu vậy rồi mà ta còn chưa có được một giấc ngủ ngon đấy.”Sau khi nói xong hắn quay người tiến một căn phòng: “Được rồi, ngươi cũng nhanh đi ngủ đi, nữ nhân, có mắt quầng thâm sẽ không đẹp.”Úc Linh nhìn Lữ Thiếu Khanh đi vào phòng đóng cửa mà bất lực chửi thề.Không phải đi ngủ thật đấy chứ?Rốt cuộc trong đầu tên khốn này đang nghĩ gì vậy?Lữ Thiếu Khanh đi vào trong phòng sau khi đánh giá một lượt thì hài lòng gật gật đầu.Sau đó hắn bố trí vài trận pháp, ngăn cách thằm dò của người khác, phòng ngừa người khác đột nhiên xông tới.Lữ Thiếu Khanh xoa xoa đôi bàn tay, thấp giọng nói: “Giờ vào xem tiểu đệ Tử Quỷ đang làm gì nào.”Tiếp theo, bóng dáng lóe lên, cả người biến mất khỏi căn phòng.Sau khi bạch quang lóe lên, Lữ Thiếu Khanh xuất hiện trong phòng.Gian phòng vẫn như cũ, cái bàn vẫn là cái bàn kia, linh bài vẫn là linh bài cũ, lư hương vẫn là lư hương kia nhưng Lữ Thiếu Khanh vẫn luôn cảm thấy có chút gì đó không giống.Hắn luôn cảm thấy dường như chúng đã chân thực hơn, như có sinh mệnh.“Kỳ quái!”Sau khi Lữ Thiếu Khanh nhìn một hồi thì chú ý thấy thứ đồ đặt trên mặt bàn đã biến mất không thấy đâu mà có thêm một quan tài nhỏ.Quan tài này giống như quan tài biến mất trên Thủ Tiên sơn như đúc.Quan tài trắng noãn như ngọc, so với bàn ngọc còn óng ánh sáng long lanh hơn, như thủy tinh bảo thạch thật sự vậy.Nó lặng lẽ nằm trước lình bài, bày chính giữa bàn ngọc giống như một tác phẩm nghệ thuật.Nhưng nó vẫn khiến Lữ Thiếu Khanh cảm thấy rùng mình.Không phải là vị lão đại kia chạy tới đây chứ?Hay có thể nói đây là diện mạo ban đầu của tiểu đệ Tử Quỷ?Lữ Thiếu Khanh cẩn thận từng li từng tí tới gần, rướn cổ lên, muốn nhìn thử xem rốt cuộc là cái gì nằm trong quan tài.Đáng tiếc, quan tài nhìn như trong suốt, trên thực tế Lữ Thiếu Khanh không thể nhìn thấy gì cả.Nó như một đám mê vụ, mắt không thể nhìn thấu, thần thức cũng không dò xét được gì.Lữ Thiếu Khanh vươn tay, muốn lấy lại xem thử nhưng nghĩ lại một chút, hắn vẫn rụt tay trở về.Loại đại lão này vẫn ít đụng vào thì hơn.Lữ Thiếu Khanh móc ra mấy cây hương đốt cháy rồi cắm lên lư hương, nói với quan tài: “Tiền bối, người là lão đại, người đừng chấp nhặt với loại tiểu nhân vật như ta. Chi bằng người đi chỗ khác có được không? Miếu của ta nhỏ quá, tiền bối ở đây sẽ làm mất mặt tiền bối, đi đi, có được không?”Quan tài không rõ lai lịch khiến Lữ Thiếu Khanh sợ hãi trong lòng.Chỉ sợ đây cũng là một đại lão hắn không giải quyết được.Đến lúc đó đảo khách thành chủ, làm chuyện phụ thân đoạt xá gì đó, hắn có chết cũng chẳng biết đã chết như thế nào?Đối với loại đại lão này vẫn nên kính nhi viễn chi, cung cung kính kính, khách khách khí khí cầu đại lão buông tha mình là tốt nhất.Nhưng mà Lữ Thiếu Khanh xá đầu với quan tài, xá đến mức choáng váng nhưng quan tài cũng chẳng có động tĩnh gì.Thậm chí ngay cả quang mang cũng chẳng lóe lên một cái.Không còn cách nào khác, Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể từ bỏ.Đồng thời, hắn nhìn thấy hai chữ tiểu đệ trên mặt linh bài rất bắt mắt dễ thấy.Lữ Thiếu Khanh nghĩ đi nghĩ lại, cầm linh bài sang định lau hai chữ tiểu đệ đi.Hắn lau hai lần thì phát hiện hai chữ tiểu đệ không thể lau được nữa.Móa nó!Lữ Thiếu Khanh sửng sờ, thế này là muốn làm gì?Thật sự muốn làm tiểu đệ của ta sao?Lữ Thiếu Khanh nói với linh bài: “Đừng đùa nữa, mau lau đi nào. Ta thừa nhận, trước đó ta nói chuyện có hơi lớn tiếng, từ giờ trở đi, chúng ta chung sống hòa bình có được không nào?”Không hề có bất kỳ động tĩnh gì, Lữ Thiếu Khanh bó tay rồi, quở trách linh bài: “Sao ngươi nhỏ mọn vậy, được rồi, nếu ngươi muốn tiếp tục làm tiểu đệ của ta, ta cũng không miễn cưỡng nữa. Sau này đối xử với đại ca ngươi khách khí một chút là được.”Hắn đặt Linh bài lại trên bàn ngọc, Lữ Thiếu Khanh lại quan sát xung quanh một chút, không thấy có bất kỳ chuyện gì thì cũng lười để ý tiếp.Hắn lấy ra hai mươi vạn viên linh thạch ném vào trong lư hương.Trên bàn ngọc chưa từng xuất hiện tin mà có một cỗ tin tức truyền đạt thẳng cho Lữ Thiếu Khanh.Như là minh ngộ, cho Lữ Thiếu Khanh biết hắn có bao nhiêu thời gian.Ba năm lẻ tám tháng.Công năng thay đổi, truyền tin cách không.Lữ Thiếu Khanh nói thầm một tiếng: “Hẹp hòi, cho thêm mấy tháng không được à?”Hắn dự định dưỡng xong thương thế của mình rồi dùng thời gian còn lại tu luyện xem có thể đột phá cảnh giới tầng bốn, tiến vào Nguyên Anh trung kỳ không.Lữ Thiếu Khanh ngồi xếp bằng xuống tu luyện thì bất ngờ phát hiện linh khí nơi này đã nồng đậm hơn trước, đồng thời tinh quang trên đỉnh đầu rơi lên người, mỗi giờ mỗi khắc đang trui luyện nhục thể của hắn.Dù hắn không cần tận lực tu luyện, thân thể của hắn cũng không ngừng được cường hóa.Phát hiện này khiến Lữ Thiếu Khanh vui mừng, xem ra đây cũng không phải một chuyện xấu.Có thêm một cỗ quan tài ở đây khiến trong lòng hắn run rẩy.Đây là chuyện hắn không thể nào khống chế được, nhưng có thể khiến thực lực hắn tăng lên nhanh chóng đã khiến trong lòng hắn cảm thấy được an ủi hơn phần nào.Coi như tiểu đệ Tử Quỷ còn có chút lương tâm, không để mình phải chịu thiệt thòi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận