Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 312 - Không có ai tin hắn hơn ta



Chương 312: Không có ai tin hắn hơn taNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmKha Hồng không muốn nghe một chút nào, ông cụ thúc giục nói: "Nếu ngươi có biện pháp thì mau nói ra đi. Bớt tự luyến lại đi.""Cách rất đơn giản thôi." Lữ Thiếu Khanh nhìn khe nứt trên trời: "Người chỉ cần như thế."Kha Hồng nghe xong, lập tức nhảy dựng lên."Ngươi đang đùa với lửa, không được, ta không đồng ý."Kha Hồng trừng to mắt, nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, ông cụ không ngờ biện pháp của Lữ Thiếu Khanh lại là như vậy."Ngươi có biết đây là hành vi vô cùng nguy hiểm hay không?"So với Kha Hồng kích động, Lữ Thiếu Khanh không có nửa điểm lo lắng, quát: "Bình tĩnh một chút, khẩn trương cái gì? Còn nói tổ sư, chút chuyện nhỏ này liền hoang mang rối loạn, còn thể thống gì nữa?"Kha Hồng sửng sốt, giơ tay lên, ánh mắt không tốt: "Ngươi đang dạy dỗ ta sao?"Phản rồi, một hậu bối như ngươi mà cũng dám dạy dỗ ta?Haiz, tới tới lui lui chỉ biết một chiêu này, các ngươi làm trưởng bối còn có thể có chiêu nào khác hay không vậy?Đối mặt với uy hiếp, Lữ Thiếu Khanh cúi đầu, ngoan ngoãn: "Người là trưởng bối, còn nào dám dạy dỗ người. Nhưng mà cách của con, con cảm thấy khả thi."Kha Hồng nghe vậy mới buông tay, hừ lạnh nói: "Khả thi cái rắm. Đến lúc đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ai chịu trách nhiệm nổi?"Lữ Thiếu Khanh nói: "Không phải còn có người sao? Có tổ sư người ở đây, sợ cái gì?"Lữ Thiếu Khanh dám đưa ra cách kia, chính là bởi vì có Kha Hồng làm hậu thuẫn.Một tu sĩ Hóa Thần kỳ tọa trấn, có thể hóa giải, ngăn cản rất nhiều tình huống ngoài ý muốn xảy ra.Kha Hồng mắng: "Không phải ta đã nói rồi sao? Ta không thể tùy ý ra tay. Tiểu tử ngươi là nghe không hiểu tiếng người, hay là đang cố ý giả ngu?"Lữ Thiếu Khanh không có cách nào, chỉ có thể hướng về phía Kế Ngôn xa xa quát một tiếng: "Lại đây một chút."Kế Ngôn phóng khoáng mà tới, như công tử văn nhã.Kha Hồng lại nhìn Lữ Thiếu Khanh, ý nghĩ muốn trừng trị Lữ Thiếu Khanh càng sâu.Tiểu tử này, không thể khá hơn một chút sao? Nhất định phải có bộ dáng vô lại này sao?So sánh với Kế Ngôn quả thực như trời với đất.Đối mặt với ánh mắt hỏi thăm của Kế Ngôn, Lữ Thiếu Khanh hỏi: "Còn nhớ chuyện huynh muốn ta làm không?"Kế Ngôn gật đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia sát ý.Lữ Thiếu Khanh bĩu môi với Kha Hồng nói: "Vừa hay, huynh thuyết phục tổ sư đi, chỉ có dựa theo cách của ta, mới có thể thực hiện nguyện vọng của huynh."Kế Ngôn nghe xong cách của Lữ Thiếu Khanh, trên mặt có thêm vài phần kinh ngạc. Đây quả thật là một kế hoạch mạo hiểm.Hắn ta ngẩng đầu nhìn lên trời, đang suy nghĩ đến ưu khuyết của cách mà Lữ Thiếu Khanh nói, một lát sau, mới hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Đệ có nắm chắc không?"Việc này lớn, hắn ta cũng không thể không hỏi nhiều một câu.Lữ Thiếu Khanh lười biểu cảm với Kế Ngôn.Không chắc ta dám nói sao? Đây là cách tốt nhất ta có thể nghĩ ra rồi.Lữ Thiếu Khanh hỏi ngược lại Kế Ngôn: "Huynh đã từng thấy ta làm chuyện gì mà không nắm chắc chưa?"Kế Ngôn gật đầu, cũng đúng.Sư đệ này nhìn không đáng tin, nhưng trên thực tế hắn lại đáng tin hơn ai hết.Kế Ngôn không do dự, nói với Kha Hồng: "Tổ sư, nghe đệ ấy đi."Kha Hồng ở bên cạnh thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết, hưởng thọ 1300 tuổi.Tiểu tử ngươi, hắn nói cái gì thì là cái đó sao? Ngươi có chủ kiến không vậy?Kha Hồng kéo râu mình một chút, ngăn chặn xúc động muốn mắng chửi người."Kế Ngôn tiểu tử, hắn cho ngươi uống uống mê sao? Cách của hắn, ngươi có biết nguy hiểm cỡ nào không? Một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hết thảy đều xong."Kế Ngôn gật đầu, hắn ta đương nhiên biết cách này có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng mà hắn ta có lòng tin của mình."Ta sẽ không để chuyện ngoài ý muốn xảy ra."Giọng điệu của Kế Ngôn như đinh đóng cột, tràn đầy tự tin.Nhìn Kế Ngôn tràn ngập tự tin, Kha Hồng nhất thời không biết nên mắng hay là nên khen.Cuối cùng Kha Hồng vẫn lắc đầu, đang muốn nói ông cụ sẽ không đáp ứng.Kế Ngôn mở miệng trước một bước, không cho ông cụ cơ hội mở miệng."Tổ sư, nếu như người không tin, con cam đoan với người sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, con có thể dùng đạo tâm thề."Vì lo lắng cho hai đồ đệ, Thiều Thừa len lén đi theo tới, sau khi nghe lén được câu Kế Ngôn nói, trước tiên vô cùng lo lắng xông tới.Hét lớn: "Hồ nháo. Đừng xằng bậy."Thiều Thừa sợ muốn chết.Nhị đồ đệ lúc trước vừa làm, hiện tại đại đồ đệ cũng làm theo?Ông trừng mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh, đều là ngươi làm.Lữ Thiếu Khanh rất oan uổng, sư phụ, người trừng con làm gì? Con còn chưa nói một câu nào mà.Kha Hồng cũng không nghĩ tới Kế Ngôn lại kiên quyết như vậy, ông cụ nói với Thiều Thừa: "Tiểu tử Thiều Thừa, ngươi quản đồ đệ của ngươi đi."Thật sự là, học được cách uy hiếp trưởng bối rồi sao? Như vậy còn được sao?Đạo tâm xuất hiện vấn đề, Tiên Đế đều không cứu được.Thiều Thừa hiểu rõ một phen, không nhịn được đau đầu quát Lữ Thiếu Khanh: "Bớt nghĩ ra mấy chủ ý loạn thất bát tao ở chỗ này đi."Lữ Thiếu Khanh không phục: "Cái gì gọi là loạn thất bát tao, nếu dựa theo cách này của con, đến lúc đó quái vật Nguyên Anh rất dễ bị tiêu diệt, sợ cái lông gì. Hơn nữa, sư phụ, người có từng thấy ý tưởng của con không có lực khi nào không?"Giọng điệu Thiều Thừa trì trệ, cũng thực là có đạo lý này.Nhưng ông rất nhanh phản ứng lại: "Loại chuyện này không thể nói đùa."Kế Ngôn nói với Thiều Thừa: "Sư phụ, đây không phải nói đùa, con tin đệ ấy."Đối với Kế Ngôn mà nói, hắn ta nhất định phải tự mình đâm con quái vật kia thì sự tức giận trong lòng kia mới có thể tiêu tan.Chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của hắn ta, ai cũng không làm thay được, cho nên hắn ta kiên định đứng về phía sư đệ Lữ Thiếu Khanh.Kế Ngôn lại nói với Kha Hồng: "Tổ sư, chúng con có thể dùng tính mạng bảo đảm, tuyệt đối sẽ không để chuyện ngoài ý muốn xảy ra."

Bạn cần đăng nhập để bình luận