Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1782

Chương 1782
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Dường như hai mặt trời đang va vào nhau, ánh kiếm màu trắng, sức mạnh màu đỏ, va chạm vào nhau.
Kiếm ý ngập trời có thể hủy thiên diệt địa, ngàn vạn kiếm quang đón ánh mặt trời mới lên đã bốc hơi sạch sẽ, tan thành mây khói.
Hai người giao thủ hiệp thứ nhất xem kết quả thì có vẻ như Long Kiện chiếm thượng phong.
Hai ánh sáng với hai màu khác nhau va chạm vào nhau, như sao hỏa đụng phải trái đất, nổ tung trước mắt mọi người, nhiệt độ kinh khủng nung chảy không gian vặn vẹo.
Dường như mọi người quan sát nghe được tiếng không gian vỡ răng rắc.
Ánh sáng chói mắt nhanh chóng mở rộng, theo bản năng, mọi người nhắm mắt lại.
Chờ khi tất cả mọi thứ xung quanh bình tĩnh trở lại, mọi người mới mở mắt nhìn lên trời, trên chỉ thấy Long Kiện cao lớn trên đó, không thấy Lữ Thiếu Khanh đâu nữa.
Mọi người thất kinh?
Chẳng lẽ Lữ Thiếu Khanh không còn nữa?
Trong đòn tấn công kinh khủng, hắn đã tan thành mây khói, ngay cả cặn bã cũng không còn thừa ư?
Cận Hầu phấn chấn, Ma tộc cường đại vậy sao?
Một hiệp, chỉ một đòn, đã tiêu diệt luôn cả Lữ Thiếu Khanh?
Tốt. Quá tốt rồi!”
Đám Hóa Thần Ma tộc trốn sau lưng Long Kiện nhao nhao mừng rỡ.
Lữ Thiếu Khanh chết rồi sao?
“Long Kiện đại nhân uy vũ!”
“Ha ha, người không biết tự lượng sức mình cũng dám phách lối trước mặt Long Kiện đại nhân.”
“Long Kiện đại nhân dạy cho hắn cách làm người!”
“Đây không phải là dạy hắn là người, mà là tiễn hăn đi đầu thai làm người!”
“Ha ha…”
Các Hóa Thần Ma tộc cười lên ha hả, Lữ Thiếu Khanh là Luyện Hư kỳ, với bọn họ, hắn là một tồn tại cực kỳ nguy hiểm.
Giờ hắn chết rồi, có thể nói là chặt đứt được cái họa trong tâm của bọn họ.
Nhưng Long Kiện lại hét lớn: “Im miệng!”
Sắc mặt của Long Kiện hết sức khó coi, nhìn khắp bốn phía, tựa như một con sư tử đang tìm con mồi của mình.
Long Kiện tự tin vào thực lực của mình, cũng tự tin sẽ đánh bại được Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng hắn ta còn chưa tự đại đến mức cho rằng chỉ một chiêu mình đã có thể dễ dàng giết được Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh biến mất, chỉ có một khả năng, là hắn đã trốn đi, đánh lén mình bất kỳ lúc nào.
Nhưng mà!
Long Kiện tìm kiếm một hồi vẫn không có kết quả, lại âm thầm nghi ngờ không biết Lữ Thiếu Khanh trốn đi đâu rồi?
Hắn ta cố ý lớn tiếng hỏi: “Làm sao? Tự biết không đánh lại được rồi trốn đi hả?”
“Ngươi cho rằng ngươi có thể trốn được không?”
“Ra đi, đừng có lãng phí thời gian.”
“Ta không có kiên nhẫn ở đây chơi với ngươi đâu.”
“Đúng vậy, ta cũng không muốn chơi với ngươi!”
Lữ Thiếu Khanh xuất hiện sau lưng hắn ta, Long Kiện bỗng nhiên quay đầu, lập tức muốn rách cả mí mắt.
“Đáng chết!”
Thì ra Lữ Thiếu Khanh đã xuất hiện trên đầu hơn mười Hóa Thần Ma tộc, khi mọi người còn đang kinh hãi ngạc nhiên thì hắn đã ra tay.
Ầm ầm!
Ly Hỏa kiếm quyết!
Vô số ngọn lửa đen trắng đột nhiên xuất hiện, từng đóa hỏa diễm quay tròn xoay chuyển, như tiểu tinh linh xuất hiện giữa hư không, nhìn rất đẹp mắt.
Mà trong mắt đông đảo Ma tộc, thì có nguy hiểm kinh khủng ẩn giấu dưới vẻ đẹp mỹ lệ.
“Đáng chết, coi chúng ta là thứ gì?”
“Một mình mà dám ra tay với toàn bộ chúng ta?”
“Ngây thơ!”
Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh một mình dám ra tay với tất cả bọn phe mình, hết thảy mười ba vị Hóa Thần Ma tộc vừa giận vừa sợ.
Một chọi một, đánh không lại ngươi, chúng ta đông người thế này liên thủ lại đánh không lại ngươi cũng có thể khiến ngươi phải rụng răng đầy miệng.
“Giết hắn!”
Đông đảo Hóa Thần Ma tộc nhao nhao ra tay, nhưng dường như bọn họ vừa ra tay đã chọc giận những tiểu tinh linh này.
Hỏa diễm chấn động, kiếm ý vô hình bộc phát, nhiệt độ cực nóng nung vẹo cả hư không, trong mắt Hóa Thần Ma tộc, ngọn lửa đen trắng đã biến thành Hắc Bạch Vô Thường từ địa ngục mà hồn xiêu phách lạc.
.Tiếng vèo vèo vang lên, từng đóa từng đóa hoa lửa lao tới tấn công các Hóa Thần Ma tộc.
Hỏa diễm khắp trời không ngừng hội tụ, tựa như muốn bao phủ lấy tất cả bọn họ, thiêu hủy sạch sẽ.
Keng!
Một đóa hỏa diễm bị đánh nát, lại bộc phát ra kiếm ý kinh thiên, chớp mắt đã đâm rách hộ thuẫn của một vị Hóa Thần Ma tộc, mấy đóa hỏa diễm khác thừa cơ lọt vào, đánh trúng gã ta.
Phụt!
Máu tươi vẩy ra, một vị Hóa Thần Ma tộc trung kỳ cảnh giới tầng năm chớp mắt đã bị thương, đã mất đi sức chiến đấu.
Lực sát thương kinh khủng như vậy, khiến cho các Hóa Thần Ma tộc khác biến sắc.
Bọn họ nhao nhao trốn tránh những ngọn lửa này, sợ như sợ cọp, chỉ sợ tránh không kịp.
Nhưng ngọn lửa phô thiên cái địa đã hoàn toàn bao vây lấy bọn họ, bọn họ có thể tránh đi đâu?
Có mấy Hóa Thần Ma tộc chỉ có cảnh giới sơ kỳ, không đủ kinh nghiệm chiến đấu, không đủ thực lực, cuối cùng bị ngọn lửa bao phủ, thê lương đổ xuống.
Bị Lữ Thiếu Khanh đánh lén, mười ba vị Hóa Thần đổ xuống mất bảy người, sáu người chạy thoát được cũng bị thương nặng, mất đi sức chiến đấu.
Lực sát thương kinh khủng chấn kinh tất cả mọi người.
Một kiếm quét ngang, diệt bảy vị Hóa Thần Ma tộc, dù thực lực của bọn họ đều là sơ kỳ, trung kỳ, nhưng cũng đủ để kinh hãi thế tục.
Quản Đại Ngưu ngốc nghếch cầm lưu ảnh thạch lên chụp lại cảnh tượng này, rồi lẩm bẩm: “Hèn hạ. Hung tàn!”
Nếu không nhân cơ hội đánh lén, có lẽ Lữ Thiếu Khanh cũng không giết được nhiều Hóa Thần Ma tộc như thế.
Nhưng dù thế nào đi nữa, kết quả đều đã được chú định.
Hóa Thần Ma tộc bị thương gần hết, không một ai còn lành lặn.
Giản Bắc cũng đần độn nói theo: “Thật là đáng sợ!”
“Đại ca, thật là đáng sợ!”
Tiêu Y chun mũi, nói ra nguyên nhân Lữ Thiếu Khanh làm vậy: “Nhị sư huynh là sợ những người này sẽ thừa cơ đối phó với chúng ta, nên mới giết bọn họ trước, giải quyết nỗi lo sau này.”
Nói xong, trong lòng nàng hơi rầu rĩ không vui.
Thực lực của mình vẫn còn kếm quá, vẫn luôn để Nhị sư huynh lo lắng cho.
Nếu thực lực của mình mạnh hơn một chút, sẽ không có chuyện thế này xảy ra nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận