Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 268 - Bóng đèn già



Chương 268: Bóng đèn giàNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNam nhân tâm cơ sâu thế, rôt cuộc hắn muốn làm gì?Tuyên Vân Tâm ý thức được nàng ta đã xem nhẹ một vấn đề.Tâm cơ của Lữ Thiếu Khanh khác xa nàng ta, thậm chí chỉ có hơn chứ không có kém.Nam nhân kinh khủng như vậy.Vì sao trước mặt mình và Cổ Liệt trưởng lão hắn còn có thể cười đùa tí tởn, vô cùng bình tĩnh?Nhưng khí tức của hắn rõ ràng đã suy yếu như thế.Vêt tích chiến đấu dưới chân, thi thể ba người Hạ Chính Nhiên đều không phải là giả.Trận chiến vừa rồi vô cùng kịch liệt, Lữ Thiếu Khanh không thể vẫn nguyên vẹn hoàn hảo được.Trừ phi!Tuyên Vân Tâm nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, nghiêm túc hỏi: “Phải chăng sau lưng ngươi vẫn còn có người?”Lữ Thiếu Khanh là đệ tử Lăng Tiêu Phái, sư phụ Thiều Thừa, sư huynh Kế Ngôn đều là cao thủ Nguyên Anh kỳ.Nếu một người bất kỳ trong hai người, hoặc cả hai, theo sát sau lưng, sẽ không ai phát hiện ra được.Trong lòng Tuyên Vân Tâm rất căng thẳng.Nhưng không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại tỏ vẻ kỳ quái hỏi: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”Không phải sao?Tuyên Vân Tâm lại nghi ngờ.Bất kể thế nào, nàng cảm thấy không thể nói thêm về chuyện này nữa.Nàng ta lùi lại hai bước, nói với Cổ Liệt: “Cổ trưởng lão, giết hắn đi, tốc chiến tốc thắng.”Cổ Liệt cười lạnh, nhìn Lữ Thiếu Khanh vẫn không thay đổi cảnh giới, lắc đầu: “Tiểu hỗn đản, nhận lấy cái chết đi!”Lữ Thiếu Khanh hét lên hỏi Tuyên Vân Tâm: “Ngươi muốn mưu sát thân phu sao?”Tuyên Vân Tâm chỉ cảm thấy trái tim mình lạnh như băng, không nói gì nữa.Chỉ có khi nào tên ghê tởm này chết đi nàng ta mới an tâm.Cổ Liệt lấy ra một tờ linh phù, rót linh lực vào đó.Một cỗ linh lực khổng lồ thuộc hệ Mộc ào tới bao phủ lấy Lữ Thiếu Khanh.Mặc dù là vô hình, nhưng lại như sức mạnh sơn nhạc, như Thái Sơn áp đỉnh.Tuyên Vân Tâm thấy phương thức Cổ Liệt tấn công vẫn rất bảo thủ.Nàng nhịn không được mà nhắc nhở: “Cổ Liệt trưởng lão, không cần lưu thủ, nhanh chóng giết hắn đi.”Tuyên Vân Tâm càng cảnh giác với Lữ Thiếu Khanh hơn, nàng chỉ hận không thể khiến Lữ Thiếu Khanh chết ngay lập tức trước mắt mình.Với loại người như Lữ Thiếu Khanh thì không thể chủ quan.Cổ Liệt cười ha hả, nói: “Vân Tâm sư điệt, con yên tâm đi.”“Lúc trước hắn chiến đấu kịch liệt như thế, trong cơ thể còn được bao nhiêu linh lực chứ?”“Một chiêu linh khí áp đỉnh này của ta đủ để trấn sát hắn rồi.”Nhưng chỉ một khắc sau, một đạo kiếm khí sắc bén óng ánh như mặt trời, như khai thiên tích địa bắn ra.Linh khí vô hình xoẹt một tiếng bị đạo kiếm khí này cắt làm hai.Linh khí mất đi chỗ dựa trở nên hỗn loạn, cuồng bạo, điên cuồng bắn ra tứ phía.Vô số cổ thụ che trời bị nhổ tận gốc, để lại một mảnh hỗn độn.Thế đi của kiếm khí vẫn không giảm mà tiếp tục lao tới tấn công Cổ Liệt.Cổ Liệt kinh hãi, nhanh chóng biến mất.Gã ta vừa biến mất, nơi gã ta vừa đứng liền nổ tung mãnh liệt, kiếm khí sắc bén như muốn chém mặt đất làm hai, để lại một khe hở sâu mấy trượng.Khiến cho Cổ Liệt đã biến mất sa sầm cả mặt, kinh ngạc nhìn Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh cầm trường kiếm trong tay, uy phong lẫm liệt, khí tức như Thái Dương rực rỡ óng ánh chói mắt, khiến cho Cổ Liệt đau nhói, cũng khiến cho Tuyên Vân Tâm đau nhói.Tuyên Vân Tâm chỉ vào Lữ Thiếu Khanh, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, kêu lớn: “Ngươi…. Ngươi…”“Ngươi cái gì mà ngươi. Chưa từng thấy ta anh dũng ngầu lòi thế sao?”Lữ Thiếu Khanh cực kỳ vô sỉ, khiến cho Tuyên Vân Tâm cảm thấy yết hầu của mình ngòn ngọt.Nhưng Tuyên Vân Tâm không thể không thừa nhận, lúc này quả thực Lữ Thiếu Khanh rất ngầu.Đôi mắt đen thâm thúy đến lóa mắt, sắc mặt lạnh lùng, dù hiện tại hắn rách rưới lam lũ nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy thật anh hùng, khí vũ bất phảm.Cộng thêm khóe miệng cười tà lại càng hấp dẫn.Gạt bỏ những thứ khác, nếu có được một đạo lữ như thế âu cũng là một chuyện may mắn.Ta nhổ vào… Lúc này rồi còn nghĩ gì thế?Tuyên Vân Tâm vội vàng lắc đầu, bóp chết suy nghĩ hỏng bét này.Cổ Liệt cũng chấn kinh: “Ngươi… ngươi không bị thương sao?”Vừa nãy Lữ Thiếu Khanh chiến đấu với ba người Hạ Chính Nhiên, Cổ Liệt đã đứng từ xa nhìn chằm chằm.Chiến đấu kịch liệt, cho dù là gã ta cũng sẽ không thể mạnh khỏe hoàn hảo, không bị thương tí nào.Vậy mà Lữ Thiếu Khanh hiện tại, ngoại trừ quần áo có hơi rách nát nhưng cũng không tổn thất gì.Nếu không phải đã tận mắt nhìn thấy ba thi thể của mấy người Hạ Chính Nhiên, gã ta còn tưởng ba người kai đang nhường, cùng Lữ Thiếu Khanh diễn kịch đó.Tuyên Vân Tâm cũng không hiểu.Chiến đấu kịch liệt như thế, vì sao Lữ Thiếu Khanh chẳng có vẻ xây xước gì.Vuốt tóc tạo dáng cực ngầu.Mẹ nó chứ, bị điện giật tung hết cả tóc rồi.Lữ Thiếu Khanh lại vuốt vuốt ngực mình, nói: “Bị thương rồi, không thấy quần áo của ta nát thế này sao?”“Mẹ nó” Hắn lại chửi: “Nếu biết ngươi kiên định muốn giết ta thế, ta sẽ không chơi với bọn họ nữa.”“Để diễn kịch cho giống thật, cuối cùng ta còn cố gánh lấy sát chiêu của lão gia hỏa kia. Đau chết mất!”“Bị điện giật hai lần, đầu tóc không khác gì sư muội ngu xuẩn kia của ta rồi.”Nói xong, hắn lại sờ sờ lên đầu mình, tỏ vẻ rất đau lòng.Xem như bị điện giật uổng phí tận hai lần.Tuyên Vân Tâm và Cổ Liệt xem như đã hiểu.Tất cả đều là Lữ Thiếu Khanh cố ý.Có được thực lực tuyệt đối, nhưng lại làm ra vẻ đánh nhau ngang tay, chiến đấu kịch liệt với ba người Hạ Chính Nhiên.Cuối cùng là cố ý cứng rắn gánh một chiêu của Tiêu Nghĩa Khanh, giả vờ bị thương, cố ý dẫn dụ bọn họ ra.Tính toán thâm sâu khiến cho lòng Tuyên Vân Tâm và Cổ Liệt lạnh lẽo.Hung ác với chính bản thân mình, cũng sẽ hung ác với kẻ địch.Cổ Liệt cắn răng hỏi: “Rốt cuộc tu vi của ngươi là gì?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận