Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1090: Mười mấy Tụ Linh Trận thỏa mãn huynh chưa

Chương 1090: Mười mấy Tụ Linh Trận thỏa mãn huynh chưaChương 1090: Mười mấy Tụ Linh Trận thỏa mãn huynh chưa
Kế Ngôn đã sớm biết rõ thân thể Lữ Thiếu Khanh rất mạnh, hơn nữa còn khôi phục kinh người.
Bị Thánh Chủ dùng đầu ngón tay đâm nhiều lần như vậy, dù cho đâm gãy cả xương cốt của hẳn, hắn vẫn khôi phục rất nhanh.
Tốc độ nhanh không giống người bình thường.
Điều thực sự khiến Lữ Thiếu Khanh bị thương chính là nội thương, cũng cần thời gian điều dưỡng.
Nhưng mà trong hoàn cảnh này, hai sư huynh đệ bọn họ cũng không thể cùng nhau chìm vào tu luyện để khôi phục, nhất định phải có người trông coi. Chẳng may có vài thứ không nên tới, bọn họ vẫn phải đề phòng.
Trong lòng hai sư huynh đệ sáng ngời như gương, đều biết mình nên làm cái gì.
Đây chính là ăn ý.
Kế Ngôn làm Đại sư huynh, sức chiến đấu mạnh, tự nhiên là muốn mau chóng khôi phục tốt, gặp kẻ địch, tự nhiên do hắn ta ngăn cản.
Hơn nữa Lữ Thiếu Khanh cũng không cần bế quan khôi phục.
Lữ Thiếu Khanh mặc dù hùng hùng hổ hổ, nhưng cũng biết mình nên làm cái gì.
Chỉ là bắt hắn bỏ ra linh thạch, trong lòng hắn cực kỳ không vui.
Lữ Thiếu Khanh xuống thuyền, đi vòng quanh thuyền. Sau khi dạo qua vài vòng, Lữ Thiếu Khanh quen thuộc với địa hình, trong lòng liền có chủ ý.
Lại gọi hai linh sủng tới: "Ra ngoài tra xét một phen cho ta, xem xung quanh có vấn đề gì không?"
Coi hai con linh sủng như chó mà phái ra tìm tòi một phen, xác định trong phạm vi hơn mười dặm đều không có gì khác thường, Lữ Thiếu Khanh liền bắt đầu ra tay.
Lữ Thiếu Khanh định kết hợp nhiều Tụ Linh Trận lại.
"Ta cũng không tin, mấy chục Tụ Linh Trận còn không thỏa mãn được huynh?"
Lữ Thiếu Khanh nổi giận, bắt đầu bận rộn cả ngày lẫn đêm.
Tiêu Y đi theo, nhìn Lữ Thiếu Khanh chăm chú bận rộn, không nhịn được cảm thán.
Nhị sư huynh tuy rằng lười, nhưng chuyện liên quan đến linh thạch, hắn liền trở nên rất chịu khó.
Ba mươi sáu cái Tụ Linh Trận nhất phẩm, mười tám Tụ Linh Trận nhị phẩm, năm Tụ Linh Trận tam phẩm, cuối cùng là một Tụ Linh Trận tứ phẩm then chốt, hợp thành một Tụ Linh Trận cỡ lớn chiếm diện tích mười dặm.
Khi Lữ Thiếu Khanh rót linh lực vào, tất cả Tụ Linh Trận cùng mở ra.
Ánh sáng trắng mãnh liệt lóe ra, tia sáng cực lớn xông thẳng lên trời.
Trường thương đâm thẳng bầu trời, cắt qua tầng mây u ám phía trên.
Ánh sáng mãnh liệt giằng co hơn nửa canh giờ mới từ từ biến mất.
Linh khí trong phạm vi trăm dặm đều bị hấp thu, rất nhanh bao phủ nơi này.
Linh khí nơi này giống như nước thải đục pha với một lượng nhỏ nước tinh khiết.
Dưới tác dụng của Tụ Linh Trận, nơi này giống như một cái hồ chứa đầy nước thải tụ tập lại, giữa hồ là một vũng nước trong vắt, đủ để cho Kế Ngôn dùng.
Lượng lớn, chất cũng có biến hóa.
Đặt mình trong đại trận, Tiêu Y liên tục thán phục, trong ánh mắt mang theo sùng bái.
Đây chính là Nhị sư huynh của mình.
Bố trí Tụ Linh Trận nhất nhị tam tứ phẩm không tính là khó, nhưng cũng không dễ dàng.
Rất nhiều tu sĩ tinh thông trận pháp đều có thể làm được.
Nhưng có thể xâu chuỗi tất cả Tụ Linh Trận lại, tạo thành một đại trận, hợp thành một khối, không phải ai cũng có thể làm được.
Lữ Thiếu Khanh bố trí xong, cảm nhận một chút, lắc đầu, thở dài.
"Nhị sư huynh, làm sao vậy?" Tiêu Y vội vàng hỏi.
Lữ Thiếu Khanh nói: "Vẫn còn thiếu một chút, nhưng cũng không có cách nào."
Nơi này bị những quái vật màu đen kia làm ô nhiễm, có thể dùng được linh lực đã coi như không tệ rồi.
Toàn bộ linh lực trong phạm vi trăm dặm đều hấp thu được, cũng không có hiệu quả lớn bằng Tụ Linh Trận nhị tam phẩm ở bên ngoài. Hàn Tinh vốn có vẻ căn cỗi, nhưng so sánh với nơi này, Hàn Tinh chính là thiên đường nhân gian, so sánh với mười ba châu, mười ba châu chính là tiên cảnh nhân gian.
Tiếp theo Lữ Thiếu Khanh lại bố trí thêm mấy Mê Tung Trận để che giấu nơi này.
Bận rộn xong, Lữ Thiếu Khanh đi hỏi Kế Ngôn: "Được chưa?"
Kế Ngôn trả lời: "Hơi kém một chút, nhưng cũng tạm ổn."
"Khoảng một tháng."
Kế Ngôn cho thời gian trở lại bình thường.
Tố chất thân thể hắn ta không bằng Lữ Thiếu Khanh, số lần hắn ta bị thương cũng nhiều hơn Lữ Thiếu Khanh.
Cũng coi như là Tiểu Cường có sinh mệnh giàu có, tốc độ khôi phục cũng nhanh hơn so với người bình thường.
Lữ Thiếu Khanh nói với hắn ta: "Huynh tốt nhất nên nhanh một chút, nếu không đến lúc đó nguy hiểm tìm tới cửa, †a sẽ ném huynh lại rôi mang theo sư muội chạy trốn."
"Chẳng qua nếu huynh chết, huynh cũng phải trả lại ta những vật liệu này."
Tiêu Y cảm động, Nhị sư huynh không ghét bỏ mình là vướng víu sao?
Kế Ngôn nhắm mắt lại: "Ồn chết đi được, đi sang một bên."
Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ trở lại boong tàu ngồi xuống, mới vừa ngồi xuống, Tiêu Y liền tò mò lại gần hỏi: "Nhị sư huynh, huynh lấy được nhiều vật liệu như thế ở đâu vậy?"
Vật liệu cần để xây dựng nhiều Tụ Linh Trận như vậy không phải một chút xíu, đối với môn phái chỉ có hai ba người mà nói, cũng đủ để cho bọn họ phá sản.
Lăng Tiêu Phái rất nghèo, Lữ Thiếu Khanh không thể có nhiều vật liệu như vậy.
Mặc dù Lữ Thiếu Khanh đánh cướp không ít người, chiếm được không ít vật liệu.
Nhưng với tính cách của Lữ Thiếu Khanh, hắn có thể không chớp mắt mà lấy ra nhiều vật liệu như vậy, chỉ có thể nói rõ một chuyện.
Những vật liệu này đối với Lữ Thiếu Khanh mà nói là bé nhỏ không đáng kể, không đủ để Lữ Thiếu Khanh đau lòng rơi lệ.
Trong tay hắn còn có nhiều vật liệu hơn.
Cho nên hắn mới đồng ý lãng phí tiêu xài như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận