Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1433: Ngươi muốn trộm sạch Giản gia sao

Chương 1433: Ngươi muốn trộm sạch Giản gia saoChương 1433: Ngươi muốn trộm sạch Giản gia sao
Tiêu Y liên tục gật đầu, không dám nhiều lời một chữ.
Lữ Thiếu Khanh chậm rãi đi loanh quanh nơi này, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ hắn sẽ ở lại đây một thời gian.
An toàn của nơi này đương nhiên phải bảo vệ một chút.
Tiêu Y đi theo bên cạnh Lữ Thiếu Khanh, trên đường đi nàng đã nhẫn nhịn một bụng câu hỏi, giờ là lúc để nàng bắt đầu giải đáp.
"Nhị sư huynh, huynh đến Giản gia này là có mục đích gì sao?"
Lữ Thiếu Khanh liếc mắt: "Muội đang nói cái quái gì vậy? Tới đi thì nhất định phải có mục đích sao?"
"Bản thân không biết nghĩ à? Hai người khốn kiếp bọn muội muốn đến học viện Trung Châu học tập, còn nửa năm nửa mới khai giảng, không đến đây, muội nói đi, chúng ta đi đâu tìm nơi ở?"
"Đi thuê nhà à? Muội trả linh thạch nha?"
Tiêu Y le lưỡi, nhưng vẫn không tin lời này của Lữ Thiếu Khanh, nàng ta kéo góc áo Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, ta không tin."
"Không tin?" Lữ Thiếu Khanh giật áo lại, đánh bay tay Tiêu Y: "Tin hay không thì tùy."
"Nhị sư huynh" Tiêu Y bắt đầu nhõng nhẽo, một lần nữa đưa tay kéo góc áo Lữ Thiếu Khanh, lắc lư hỏi: "Huynh nói thật cho ta đi, ta là sư muội của huynh đấy." Đúng là, còn muốn giấu diếm cả sư muội đáng yêu như ta sao?
Lữ Thiếu Khanh một lần nữa hất tay Tiêu Y, hỏi lại: "Là cái gì khiến muội cảm thấy ta có mục đích?"
Thật là, dáng vẻ này của ta còn chưa đủ thành thật sao?
Tiêu Y cười càng thêm vui vẻ, đắc ý đến gần một bước, giống như muốn nói một bí mật lớn: "Với tính cách của Nhị sư huynh, huynh sẽ không tùy tiện cứu tên Giản Bắc này."
"Hắn cũng là dòng chính Giản gia, trong trữ vật giới chỉ chắc chắn có không ít đồ tốt"
Nói đến đây, Tiêu Y nháy mắt với Lữ Thiếu Khanh mấy cái, vẻ mặt huynh hiểu ý ta mà.
Giản Bắc là con dê béo, nhưng Lữ Thiếu Khanh không rat ay với con dê béo mà còn muốn kết giao bằng hữu.
Kiểu sói và dê kết giao bằng hữu này, ai tin được chứ?
Chí ít, thân sư muội như nàng sẽ không tin.
Lữ Thiếu Khanh ngửa mặt lên trời thở dài: "Nghiệp chướn, tại sao có thể có sư muội thế này chứ?"
"Sư muội mà lại hoài nghi sư huynh như vậy, muội đúng là một sư muội phản pháo."
Tiêu Y cười rất vui vẻ, dáng vẻ đắc ý như một chú chó con vừa ăn vụng, cười khì khì nói: "Hừ, hừ, Nhị sư huynh, chút tâm tư đó của huynh không gạt được ta đâu."
"Đúng không? Rất thông minh đúng không?" Lữ Thiếu Khanh thuận tay thưởng Tiêu Y hai cái cốc đầu: "Xem ra bình thường ta cốc cũng có tác dụng rồi." "Lần này cốc thêm cho đủ này!"
Con ngươi Tiêu Y co rút, móa nó, liên hoàn giáo huấn, nàng không nói hai lời, lập tức xoay người chạy.
Nhưng đã quá muộn rồi, lòng hiếu kỳ khiến phản ứng của nàng trở nên chậm trễ.
Nàng hưởng đủ một bữa cốc xào lăn rồi.
Tiêu Y ôm đầu nước mắt rưng rưng, sau khi đau đớn đi qua, lòng hiếu kỳ lại một lần nữa dâng cao.
"Nhị sư huynh, van huynh, huynh tiết lộ một chút đi, ta sắp hiếu kì chết mất rồi"
Tiêu Y ôm đầu, đứng cách Lữ Thiếu Khanh vài bước, vô cùng cảnh giác, cẩn thận từng li từng tí.
Lữ Thiếu Khanh thấy không còn cách nào khác, nếu không thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô nàng ngốc nghếch này chắc chắn sẽ bị làm phiền chết mất.
"Ta cần linh thạch!" Hai tay Lữ Thiếu Khanh chắp sau lưng, hơi nhìn trên trời, bầu trời xanh thẳm, mây trắng lượn lờ, dưới mặt đất hắn lại thổn thức không thôi: "Gần đây ta nghèo lắm, cho nên..."
Tiêu Y đã bắt đầu chủ động thêm lời: "Cho nên, Nhị sư huynh muốn trộm sạch của Giản gia sao?"
"Giống như chuyện trước kia huynh đã làm ở Thiên Cung môn?”
Giản gia còn giàu hơn cả Thiên Cung môn, đừng nói trộm sạch, trộm được một ít cũng có thể về quê nghỉ hưu, không cần làm gì nữa, sống phóng túng cả đời.
Lữ Thiếu Khanh nổi trận lôi đình: "Giờ ta sẽ lập tức giết chết muội, há lại có lý lế như vậy, ta là hạng người đó sao?"
Tiêu Y bên này không nói hai lời nhanh như chớp bỏ chạy.
"Đừng chạy, giờ ta sẽ giết tên ngốc muội."
Lúc Giản Bắc dẫn Giản Nam đi tới thì nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh đang đuổi theo Tiêu Y chạy khắp nơi, khu vực chiếm diện tích vài dặm đầy bóng dáng hai người giống như sư huynh muội đang chơi đùa vậy.
Nhưng trong giọng nói thì lại không hề có chút vui đùa nào.
Lữ Thiếu Khanh vừa đuổi vừa la hét đòi đánh chết.
Nhìn thế nào cũng giống như đang muốn đuổi giết kẻ thù.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh phát hiện hai huynh muội Giản Bắc tới mới dừng lại.
"Đại ca, ngươi đang làm gì vậy?"
Lữ Thiếu Khanh dù bận vẫn ung dung, thản nhiên dừng lại, vỗ vỗ y phục trên người, thở dài nói: "Sư môn bất hạnh, ta chuẩn bị đánh chết nàng, chôn nàng ở đây để thần không biết quỷ không hay."
Giản Bắc xạm mặt lại, lời này không thể nói bừa như vậy được: "Đại ca, đừng đùa ta."
"Nào, đại ca, ta giới thiệu với ngươi một chút, đây là muội muội ta."
Lữ Thiếu Khanh đã sớm chú ý đến Giản Nam.
Một thân váy dài màu trắng, dáng vẻ cao lãnh, tỉnh xảo xinh đẹp, tản mát ra khí tức người sống chớ lại gân nồng đậm, giống như tòa băng sơn vạn năm vậy.
Nhưng dưới cơ thể có lồi có lõm đó ẩn giấu sức mạnh cường đại, như ngọn núi lửa có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh âm thầm gật đầu, không thể không nói, Giản Nam có thể xếp hàng đầu trên bảng phong hoa cũng không phải tất cả đều giờ vào gia thế.
Giản Nam vốn không thích ca ca mình dẫn người về là vì trong lòng có định kiến.
Giờ gặp mặt, thấy dáng vẻ hùng hùng hổ hổ, thô bỉ của Lữ Thiếu Khanh thì càng thêm phần không thích.
Tiếp đến, Lữ Thiếu Khanh dò xét nàng ta từ trên xuống dưới, không kiêng nể gì cả không nói, hơn nữa còn khiến nàng ta cảm thấy mình như cởi sạch quần áo trước mặt Lữ Thiếu Khanh, trong lòng cảm thấy vô cùng không được tự nhiên.
Loại cảm giác không được tự nhiên này khiến nàng ta càng không thích Lữ Thiếu Khanh.
"Nhìn cái gì?" Giản Nam đột nhiên mở miệng: "Còn nhìn như vậy nữa, ta móc mắt chó của ngươi ra."
Bạn cần đăng nhập để bình luận