Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 577 - Nhị sư huynh ta thuộc giống chó



Chương 577: Nhị sư huynh ta thuộc giống chóNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTiêu Y và Mạnh Tiêu không còn thì thầm nữa, hai người liếc nhau, giống như con thỏ nhanh nhẹn chạy tới, chân ngắn đạp thật nhanh."Nhị, Nhị sư huynh, ai là Ma tộc?"Ánh mắt Tiêu Y nhìn Úc Linh từ trên xuống dưới, không thể tin được.Mạnh Tiêu thì nắm chặt tay: "Được lắm, dọc theo đường đi ta đã nói luôn cảm thấy ngươi không thích hợp mà."Nào có người nào trưởng thành hơn ta chứ?Hơn nữa còn muốn làm tỷ tỷ của ta, đây chắc chắn là chuyện không hợp lý mà.Quản Đại Ngưu không nói hai lời cũng lặng lẽ lui về phía sau vài bước, dựa vào Lữ Thiếu Khanh.Ma tộc sao, hắn ta tận mắt thấy sự hung tàn của Ma tộc, người bình thường thật đúng là đánh không lại.Úc Linh bị vạch trần thân phận, ngược lại tỉnh táo, chuyện mà nàng cảm thấy kỳ quái chính là vì sao Lữ Thiếu Khanh có thể nhìn thấu ngụy trang của nàng, rõ ràng tên mập kia cũng nhìn không thấu."Tại sao ngươi biết ta là Thánh tộc?" Úc Linh dứt khoát cởi bỏ ngụy trang, lộ ra một đôi mắt màu tím thần bí.Đậu xanh, Quản Đại Ngưu sợ hãi kêu một tiếng: "Sao lại là ngươi?"Sau đó vội vàng đi hai bước, chui vào dưới đình đứng sau Lữ Thiếu Khanh, cảnh giác vạn phần nhìn Úc Linh.Ta đã nói mà, tại sao lại cảm thấy quen thuộc với cô nàng này như vậy, thì ra là đại ma đầu ngươi.Trong lòng Quản Đại Ngưu chấn động, may mắn mình không trêu chọc nàng.Úc Linh không để ý tới Quản Đại Ngưu, chút thực lực của Quản Đại Ngưu nàng không để ở trong lòng.Con ngươi màu tím vẫn nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, rất khinh bỉ đối với vấn đề nông cạn này: "Nhờ mùi trên người ngươi, ngươi vừa tới Triêu Thành ta đã ngửi được rồi."Sắc mặt Úc Linh đỏ lên, vừa tức vừa xấu hổ: "Tên khốn hạ lưu."Gần như cùng lúc đó, một giọng nói khác cũng vang lên: "Lưu manh."Mọi người nhìn lại, là Mạnh Tiêu, mặt Mạnh Tiêu phồng lên, tròn trịa giống như một con ếch tức giận.Nàng ta thở phì phò với Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi là đồ lưu manh."Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên, nha đầu này làm gì vậy? Sao đột nhiên lại tức giận? Ai là lưu manh cơ?Ta là tiểu lang quân thành thực, quân tử nho nhã, công tử khiêm tốn, ta đã nói với người khác chưa?Tiêu Y thấy thế liền biết Mạnh Tiêu và Úc Linh đã hiểu lầm.Nàng vội vàng giải thích cho Nhị sư huynh: "Các ngươi đều sai rồi, Nhị sư huynh cố ý nói như vậy đấy. Nhị sư huynh nhận ra người rất giỏi, cho dù cải trang có lợi hại đến đâu, Nhị sư huynh cũng có thể nhận ra."Dừng một chút, nghĩ đến chuyện Tuyên Vân Tâm lúc trước, nàng lại bổ sung một câu: "Mặc dù cách thật xa, Nhị sư huynh cũng có thể cảm nhận được."Ừm, Nhị sư huynh ta đích thật là thuộc giống chó, cái mũi rất nhạy cảm, lúc trước Vân Tâm tỷ tỷ trốn tránh như vậy, không phải vẫn bị Nhị sư huynh tìm ra sao?"Vậy sao?" Tâm trạng Mạnh Tiêu đột nhiên thay đổi, vui vẻ cười rộ lên.Thực khó hiểu, Lữ Thiếu Khanh mặc kệ Mạnh Tiêu, nói với Úc Linh: "Cảm giác bị coi là phản đồ rất khó chịu đúng không?"Đâu chỉ không dễ chịu, ý muốn chết cũng có.Nếu không phải trong lòng còn có suy nghĩ, nàng đã sớm đi chết rồi.Nhiều năm nay cố gắng bỗng nhiên trở nên không có chút ý nghĩa nào, mất đi mục tiêu, cả người đều trở nên trống rỗng."Ngươi biết ta sẽ bị hiểu lầm thành phản đồ sao?" Úc Linh lại hỏi."Có thể hỏi mấy vấn đề có dinh dưỡng được không?" Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ Úc Linh: "Các ngươi quả nhiên đều không có đầu óc. Ma tộc các ngươi cũng là người, mà con người thì sao, luôn luôn có tật xấu, các ngươi cùng đi mà tất cả đều chết chỉ còn lại một mình ngươi sống rất tốt, ngươi nói ngươi có thể bị xem là phản đồ hay không?"Úc Linh hiểu được suy nghĩ trong lòng Lữ Thiếu Khanh, đồng thời một ý niệm xẹt qua trong đầu nàng.Nàng nhớ lúc nàng rời đi, Lữ Thiếu Khanh từng nói sẽ có người đối phó với nàng.Lúc ấy còn tưởng rằng Lữ Thiếu Khanh để cho người của thế giới này đi đối phó nàng, thì ra là có ý này.Vẻ mặt Úc Linh phức tạp: "Lúc ngươi thả ta đi cũng đã đoán được rồi đúng không?"Nếu vậy, tên hỗn đản này thật đáng sợ.Lữ Thiếu Khanh cười ha hả, không trả lời vấn đề này, mà chỉ vỗ vỗ tay, nói với Úc Linh: "Ta hoan nghênh ngươi bỏ gian tà theo chính nghĩa, quay đầu là bờ, làm ra lựa chọn chính xác nhất trong cuộc đời. Sau đó nói cho ta biết chút tình báo về Ma tộc này đi."Úc Linh lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh, không hề bị lay động: "Câu nói cuối cùng mới là lời thật lòng của ngươi đúng không?""Không sai." Lữ Thiếu Khanh hào phóng thừa nhận: "Nói cho ta biết, ta sẽ giết chết bọn họ giúp ngươi báo thù."Úc Linh cười lạnh, ngươi tuy lợi hại, nhưng người tới không phải là người ngươi có thể đối phó được.Bị đuổi giết lâu như vậy, trong lòng Úc Linh đã tràn ngập oán hận. Thánh chủ cũng tốt, Thánh Địa cũng tốt, hay là mấy kẻ Nhan Ba cũng được, nàng đều hận.Nói cho Lữ Thiếu Khanh cũng không sao, nhưng mà, ánh mắt nàng sâu kín, nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, người này cũng là người nên hận."Nói cho ngươi cũng được, nhưng ta có một điều kiện."Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng, chỉ sợ cô nàng ngươi ngoan cố không thay đổi, chỉ sợ có cái loại tư tưởng làm phản đồ cũng sẽ không bán đứng tộc nhân của mình.Có điều kiện thì tốt rồi, mọi người tiết kiệm được không ít công phu.Biết người biết ta, biết tình báo chi tiết của kẻ địch thì mình mới có thể nghĩ ra biện pháp đối phó với bọn họ tốt hơn."Nói đi, có điều kiện gì, chỉ cần không quá phận, ta đều có thể đồng ý với ngươi." Lữ Thiếu Khanh vỗ Tiểu Hồng một cái: "Chim ngốc, đừng cướp với ta."Nhìn Lữ Thiếu Khanh cướp linh đậu cùng một con chim, Úc Linh cảm thấy không biết nên nói gì, người này hiện tại thoạt nhìn cực kỳ không đáng tin cậy.Úc Linh lại chần chờ, khẽ cắn môi, phối hợp với biểu cảm chần chờ, ngược lại rất hấp dẫn người ta.Lữ Thiếu Khanh cũng không vội, chậm rãi bóp linh đậu, không thúc giục, chờ Úc Linh suy nghĩ rõ ràng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận