Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1696

Chương 1696Chương 1696
Thác Bạt Huy nói khế với hai người: "Bất kể như thế nào, trước tiên đưa bọn hắn về đại doanh, có cửa ải đạo tâm kia, bọn hắn sẽ không thể nào được thông qua, tự bọn hắn tìm đường chết."
"Bên đại doanh có mấy vị tồn tại Hóa Thần, đến lúc đó một khi bị phát hiện, ngươi nói kết cục của hắn sẽ như thế nào?"
"Đến lúc đó chỉ cần chúng ta hèn mọn thêm một chút, tin rằng ma tộc cũng sẽ không dễ dàng giết chúng ta "
Theo thời gian trôi qua, bọn hắn đi tới đại doanh của ma tộc.
Theo cách nói của Thác Bạt Huy, đây là đại bản doanh của ma tộc sau khi tiến vào Tê Châu, thành trì kia của Kiếm Trần chỉ có thể coi là một cứ điểm nhỏ. Mà cứ điểm nhỏ như vậy nghe nói có mấy cái, đại doanh trước mặt chỉ có một.
Đại doanh kéo dài hơn nghìn dặm, tinh kỳ vô số, tu sĩ người mặc hắc giáp khắp nơi đều có thể nhìn thấy, đi tới đi lui, thân thể cao lớn, tựa như người khổng lồ, tràn đầy cảm giác áp bách mạnh mẽ.
Nơi này tồn tại đông đảo cao thủ ma tộc, chỉ riêng Hóa Thần đã có hơn sáu vị.
Vê phần cao thủ Nguyên Anh kỳ, càng nhiều vô số kể.
Trong đại doanh rất nhanh chóng nhận được tin gian tế quay về, trong đại doanh nháy mắt sôi trào lên.
Những năm này tu luyện dễ dàng, ma tộc Hóa Thần không thiếu, Nguyên Anh càng nhiều vô số kể. Nhưng mà Kiếm Trần không đơn thuần là Hóa Thần, hắn ta còn có thân phận đặc biệt, người của Kiếm gia.
Cho nên rất nhanh chóng có một đám tu sĩ xông lên trời, rời khỏi đại doanh, bay về phía Kiếm Trần.
Tiếp đến, có vài tu sĩ ma tộc xuất hiện trước mặt nhóm Lữ Thiếu Khanh, giọng nói lạnh như hàn băng, đằng đằng sát khí: "Nhân tộc thấp kém, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Cả đám Thác Bạt Huy vội vàng lắc đầu, nhao nhao biểu thị không biết chuyện gì xảy ra.
"Đại nhân, chúng ta thật sự không biết xảy ra chuyện gì."
"Đại nhân, ta ở bên ngoài tìm kiếm tông kích nhân loại, kết quả phát sinh bạo tạc , chờ ta trở về, Kiếm Trần đại nhân bọn hắn đã biến mất, chỉ để lại một cái hố sâu."
"Đúng vậy, phát sinh một trận chiến đấu kịch liệt, chúng ta còn chưa kịp trở về, Kiếm Trần đại nhân đã..."
"Đại nhân, ta thật sự không biết xảy ra chuyện gì, không liên quan gì đến ta."
"Đại nhân, việc này không liên quan gì đến bọn ta"
Nơi này ngoại trừ mấy người Lữ Thiếu Khanh, những người khác thật sự là không biết chuyện gì xảy ra.
Nhưng ma tộc tới đây tộc ánh mắt bất thiện, đằng đằng sát khí, cũng không có kiên nhẫn gì, nổi giận gầm lên một tiếng: "Tất cả im miệng cho ta!"
Sau đó liếc nhìn đám người một chút: "Nếu như không nói ra rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, các ngươi, đều phải chết!" Mấy người bên cạnh trong nháy mắt cũng bộc phát khí tức, đều là thực lực Nguyên Anh kỳ, cảm giác áp bức mạnh mẽ khiến những tu sĩ gian tế thực lực yếu một chút nằm tê liệt trên mặt đất.
Cho dù trong gian tế cũng có không ít Nguyên Anh kỳ nhưng bọn hắn cũng không sinh ra bất kỳ lòng phản kháng gì.
Nếu như không sợ chết, có can đảm phản kháng cũng sẽ không làm gian tế.
Phát giác ra sát ý của ma tộc, lập tức có gian tế nhảy ra, chỉ vào Lữ Thiếu Khanh cùng Doãn Kỳ quát: 'Đại nhân, ta chưa từng nhìn thấy hai người bọn hắn."
"Hai người bọn hắn có vấn đề."
Có người dẫn đầu, lập tức có người làm theo, nhao nhao chỉ vào Lữ Thiếu Khanh cùng Doãn Kỳ: "Không sai, ta cũng lần đầu tiên nhìn thấy bọn hẳn."
"Trước đó bọn hắn không đi cùng với chúng ta."
"Hai người bọn hắn có lẽ là gian tế."
Lữ Thiếu Khanh còn dễ nói, nhưng mà Doãn Kỳ muốn khiêm tốn cũng không khiêm tốn nỗi.
Mặt học sinh dáng phụ huynh, chỉ cần là người bình thường đều sẽ chú ý tới.
Hơn nữa còn mang theo một con chim màu đen, nhìn thế nào cũng rất bắt mắt.
Bị nhiều người chỉ chỏ như vậy, Thác Bạt Huy nhắm mắt nói: "Đại nhân, hai người bọn họ muốn đầu quân cho Thánh tộc, ta mang theo bọn họ định tìm Kiếm Trần đại nhân, nhưng bị chậm một bước."
"Mong rằng đại nhân minh giám!"
Tu sĩ ma tộc cầm đầu ánh mắt lạnh lẽo, liếc nhìn Lữ Thiếu Khanh và Doãn Kỳ.
Lúc đảo mắt qua Doãn Kỳ, ánh mắt mang thêm vài phần khác biệt.
Lớn như vậy, dù là Thánh tộc, cũng chưa từng có.
Lữ Thiếu Khanh cười nói với hắn ta: "Đại nhân, ta có thể thề hiệu trung Thánh tộc!"
"Hừ!" Tên tu sĩ ma tộc lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó chỉ vào Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi tự sát, nói là ngươi cấu kết tu sĩ nhân loại tập kích Kiếm Trần đại nhân."
Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên, như vậy cũng được à?
Các ngươi còn dám nói các ngươi không phải nhân loại?
Liệt căn của nhân loại cái ngươi cũng không hề thiếu đâu. Lữ Thiếu Khanh lớn tiếng ấm ức kêu lên: "Đại nhân, không công bằng, tại sao là ta? Chẳng lẽ bởi vì ta đẹp trai?"
Quả nhiên, người đẹp trai muốn khiêm tốn cũng không khiêm tốn nổi.
Tu sĩ ma tộc cười: "Ngươi không tự sát, đừng trách chúng ta động thủ, đến lúc đó nữ nhân bên cạnh ngươi cũng sẽ chết cùng."
"Muốn đảm bảo mạng của nàng ta thì ngoan ngoãn làm theo ý ta đi."
Tiếp theo, lại chỉ vào rất nhiều tu sĩ gian tế, nói khế: "Ngươi tự sát, tất cả mấy người bọn hắn cũng không cần chết."
Đúng là ác độc mà, một câu nói đã khiến Lữ Thiếu Khanh đứng đối lập với tất cả mọi người ở đây.
Hắn không muốn chết, người khác cũng sẽ để hắn chết. Lúc này tu sĩ gian tế sốt ruột quát lên: "Tiểu tử, ngươi tranh thủ thời gian tự sát đi, nếu không, đừng trách ta không khách khí."
"Tiểu tử, cam chịu số phận đi, gánh cái tội danh này, chúng ta giúp ngươi chiếu cố tốt nữ nhân của ngươi."
"Tiểu tử, tự mình động thủ sẽ được chết thống khoái, nếu không, ha ha..."
Nếu thực lực Lữ Thiếu Khanh thấp, hắn đúng là không có sức để phản kháng.
Nhìn mũi giáo của mọi người đều chĩa vào mình, Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ thở dài, chỉ vào Doãn Kỳ nói: "Để nàng đi chết, được không?"
Ý muốn bảo hộ trong lòng mọi người dâng lên, trở nên đằng đẳng sát khí.
Nữ nhân động lòng người như vậy mà cũng nỡ à?
Đáng chết!
"Tiểu tử, ngươi có còn là nam nhân hay không?”
"Đáng chết, đại nhân, để chúng ta giết hắn."
"Giết hắn, loại bại hoại này, tuyệt đối không thể giữ lại."
"Tiểu nha đầu, đến bên cạnh gia, gia bảo hộ ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận