Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 462 - Người thứ ba Tề Châu sau này



Chương 462: Người thứ ba Tề Châu sau nàyNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmÁnh mắt Tiêu Y tràn đầy tự tin, nàng tự tin lĩnh ngộ được cảnh giới kiếm ý tầng thứ hai, đương nhiên cái này còn cần thời gian, đến khi thời gian và cơ duyên gặp nhau, nàng có thể có thể lĩnh ngộ được cảnh giới kiếm ý tầng thứ hai."Hắc hắc, người thứ ba Tề Châu, không phải ta thì còn là ai khác."Lòng tin của Tiêu Y tăng mạnh, đuôi cũng muốn vểnh lên phía chân trời.Đi theo hai sư huynh, tiến bộ thần tốc, ngày sau tiền đồ vô lượng.Hắc hắc, Đại sư huynh đứng thứ nhất, Nhị sư huynh đứng thứ hai, ta chính là người đứng thứ ba."Thật trâu bò mà, người thứ ba Tề Châu." Một thanh âm sâu kín vang lên.Tiêu Y quay đầu nhìn, Nhị sư huynh không biết đã nằm trên nóc nhà gỗ từ lúc nào.Hắn nghiêng người, nâng đầu, nhìn chằm chằm vào nàng.Không xong, nhất thời kiêu ngạo, bị Nhị sư huynh bắt được."Nhị sư huynh, ta..."Tiêu Y vừa định giải thích, cửa nhà gỗ tự động mở ra, Kế Ngôn xuất hiện ở cửa.Sắc mặt Tiêu Y nhất thời càng trắng bệch, giống như tuyết rơi mùa đông toàn bộ rơi lên mặt nàng chào hỏi, trắng đến dọa người.Lần này còn thảm hơn, ngay cả Đại sư huynh cũng nghe được."Đại sư huynh, Nhị sư huynh!"Tiêu Y hiện tại chỉ có thể cúi đầu, tiếp nhận thẩm phán.Kế Ngôn ngẩng đầu, nhìn Lữ Thiếu Khanh: "Đệ mang theo nàng mấy ngày mà không gõ (mỉa mai, châm biếm) một chút nào sao?""Cái gì gọi là không gõ?" Lữ Thiếu Khanh ngồi xếp bằng, ngoáy lỗ mũi: "Tay ta sắp gõ gãy rồi. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, đến chết không đổi, khăng khăng một mực, chó không sửa được thói ăn cứt, hết cách rồi."Tiêu Y không phục, vô cùng khó chịu, lập tức ngẩng đầu lên.Cái gì gọi là chó không sửa được thói ăn cứt, Nhị sư huynh hình dung kiểu chó má gì vậy?Nàng vừa ngẩng đầu lên, Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Tiêu Y kêu to: "Nhìn xem, còn không phục kìa."Ánh mắt nghiêm khắc của Kế Ngôn đánh tới, tức giận của Tiêu Y lập tức tan thành mây khói, lại cúi đầu nhìn cái hố nhỏ trên mặt đất. A, lại còn có một con kiến không biết sống chết, nhìn ta giẫm chết ngươi này.Kế Ngôn nhìn Tiêu Y, tính cách sư muội còn phải mài giũa một phen.Hắn ta trầm ngâm một lát, hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Làm như thế nào đây?""Đánh nàng?" Lữ Thiếu Khanh hưng phấn, ánh mắt khiến Tiêu Y kinh hãi.Muốn làm gì? Tiêu Y cảm thấy da đầu tê dại.Kế Ngôn gật đầu, lộ ra ý động; "Đây cũng một cách."Trẻ con mà không nghe lời, đánh là được rồi.Không thể nào, trong lòng Tiêu Y kêu rên, Đại sư huynh lại đồng ý với cách này sao? Hai người các ngươi liên thủ đến đánh ta, không biết xấu hổ sao?"Là, cùng nhau đánh sao?"Tiêu Y theo bản năng hỏi một câu.Những lời này vừa ra, nhiệt độ xung quanh dường như giảm vài độ.Tiêu Y quá sợ hãi, không quản được miệng mình.Kế Ngôn hừ lạnh một tiếng, Lữ Thiếu Khanh thì hắc hắc cười âm hiểm.Ánh mắt hai người đều nhìn chằm chằm Tiêu Y, khiến Tiêu Y cảm thấy mình đang đối mặt với hai con dã thú hồng hoang, tùy tiện một con cũng có thể nuốt chửng nàng."Nhị sư huynh muội nói không sai, đúng là phải dạy dỗ muội một trận."Lữ Thiếu Khanh nói với Kế Ngôn: "Nghiêm khắc như vậy làm gì? Trẻ con nói thật là chuyện rất bình thường."Hả? Tiêu Y lấy làm lạ, sao Nhị sư huynh lại giúp nàng nói chuyện?Ta còn tưởng rằng Nhị sư huynh ngươi sẽ lại ra cách vô nhân đạo để trừng trị ta. Huynh giúp ta nói chuyện, là có ý gì?Tiêu Y cảnh giác nhìn Lữ Thiếu Khanh, đồng thời tràn ngập lo lắng, giống như ngay sau đó Lữ Thiếu Khanh sẽ nói ra những lời cực kỳ bi thảm.Lữ Thiếu Khanh mỉm cười với Tiêu Y, giống như đại ca ca nhà bên làm cho người ta tràn ngập hảo cảm: "Đúng không, muội cũng cảm thấy Đại sư huynh là mẹ đúng không?"Chết rồi, hiểu rồi.Tiêu Y trước tiên kiên quyết lắc đầu."Không, không có ý này."Đầu óc ta có ngốc cũng không dám nói.Lữ Thiếu Khanh không để ý đến Tiêu Y, quay sang nói với Kế Ngôn: "Huynh xem, sư muội đều cảm thấy huynh giống đàn bà kìa. Huynh nhận đi, huynh là mẹ, kiếm của huynh cũng là mẹ."Kế Ngôn cảm thấy không biết nói gì đối với sở thích xấu xa của sư đệ mình: "Ấu trĩ. Đi qua một bên."Nói xong, hắn ta nhìn chằm chằm Tiêu Y, ánh mắt vô cùng nghiêm khắc.Trong cảm giác của Tiêu Y, nó sắc bén hơn một thanh trường kiếm tứ phẩm nhiều."Muội nói đi, trừng phạt như thế nào?"Giọng điệu Kế Ngôn bình thản, không có bất kỳ cảm xúc dao động nào.Tiêu Y cúi đầu, trong lòng thầm nhủ, ta không có nói sai đâu. Các ngươi muốn hợp sức đánh ta, không phải là cùng nhau đánh sao?Về phần câu phía trước, ta cũng cảm thấy không sai. Hai người các ngươi xếp thứ nhất thứ hai, ta cố gắng một phen, bám theo các ngươi, lăn lộn đến thứ ba còn không phải dễ dàng sao?"Không nói lời nào?"Kế Ngôn nhíu mày, áp lực của Tiêu Y càng lớn.Lữ Thiếu Khanh đứng trên nóc nhà, chỉ vào Tiêu Y kêu lên: "Huynh nhìn nàng xem, trong lòng khẳng định đnag cảm thấy mình nói không sai."Quả nhiên là học đọc Độc Tâm Thuật.Tiêu Y muốn khóc.Đại sư huynh cũng không cho huynh nói chuyện, huynh liền ngoan ngoãn ở bên cạnh làm mỹ nam tử không tốt sao?Nhị sư huynh, xin huynh, huynh ở bên cạnh không nói lời nào, vẫn rất đẹp trai.Kế Ngôn không nói hai lời, một đợt kiếm ý lần nữa nhập vào trong thân thể Tiêu Y, đợt kiếm ý này càng thêm bàng bạc cường đại hơn so với lúc trước.Kế Ngôn nhàn nhạt tuyên bố quyết định xử phạt Tiêu Y: "Nửa năm, muội cứ ở đây tu luyện cho tốt đi. Không đến nửa năm, không được bước ra khỏi đây nửa bước. Không đạt tới Trúc Cơ tầng 5, cũng không được rời đi."Tiêu Y lập tức cảm giác được ngũ lôi oanh đỉnh, trời đất quay cuồng."Đại sư huynh, ta...""Không cần thương lượng."Tiêu Y há miệng, cuối cùng cúi đầu nhận trừng phạt."Về phần đệ!"Ánh mắt Kế Ngôn nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh, vẫy tay, Vô Khưu kiếm xé gió mà đến, sau đó lại là một kiếm đánh về Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh mắng to: "Có bệnh đúng không, xem ta trị huynh như thế nào."Mặc Quân kiếm cũng bay tới rơi vào trong tay Lữ Thiếu Khanh, đôi bên cùng phóng lên trời.Tiêu Y ngạc nhiên, sao lại đánh nữa rồi?

Bạn cần đăng nhập để bình luận