Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1216: Ngươi thích ăn phao câu gà à?

Chương 1216: Ngươi thích ăn phao câu gà à?Chương 1216: Ngươi thích ăn phao câu gà à?
Lữ Thiếu Khanh ngồi xổm trước đống lửa, hiện hắn đang nướng hai con linh kê, nửa con linh lộc, nướng nhiều thứ một lúc sẽ cần chú ý tập trung hơn.
Bất cẩn sẽ cháy hết.
Hiện giờ Lữ Thiếu Khanh không có ý định đi gặp Tương Quỳ sớm như thế.
Nói đùa, hắn vừa tới đã muốn dẫn mặt, tưởng hắn dễ bắt nạt à?
Bị đối xử như thế mà còn hấp tấp vội lên nữa, thế này không phải tiện thì thế nào mới là tiện?
"Ừ ừ." Lữ Thiếu Khanh liên tục gật đầu, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào linh thú trên bếp, thi thoảng lại lật một cái.
Thấy hắn đã đồng ý nhưng vẫn không ngừng lo làm việc của mình, không hề có ý muốn khởi hành.
Tương Tư Tiên lại dậm chân trách: "Mộc công tử, ngươi."
"Không vội." Lữ Thiếu Khanh quay đầu cười, chỉ chỉ đồ nướng trước mặt: "Ngươi xem đi, sắp chín rồi, chờ lát nữa sẽ cho ngươi một cái đùi gà."
"Ăn no rồi lại lên."
Ăn no rồi lại lên?
Ngươi muốn ăn bao lâu?
Dưới đất còn mấy con linh thú nữa còn chưa xử lý, căn cứ theo tốc độ này, có khi cả ngày hôm nay ở đây làm đầu bếp được đấy.
Tương Tư Tiên im lặng.
Tương Quỳ bên trên cũng nổi giận.
Giỏi lắm, tiểu tử thối, cho thể diện mà không cần à. Tương Quỳ nổi giận, một áp lực cường đại từ trên đỉnh núi đè xuống.
Phùi
Lửa lớn đang cháy hừng hực lập tức bị dập tắt, Đại Bạch Tiểu Bạch lập tức dựng hết cả lông lẫn đuôi, thấp giọng gầm gừ.
Tiểu Hắc đập cánh đâm vào ngực Lữ Thiếu Khanh, kêu lớn: "Ba bal"
Tiêu Y cũng lập tức ném con mồi trong tay xuống, hai chân run lên. Áp lực cực lớn khiến nàng muốn khóc.
Kế Ngôn hừ một tiếng, cản phần lớn áp lực cho Tiêu Y.
"Nhị, Nhị sư huynh."
Lữ Thiếu Khanh cũng cảm nhận được áp lực này, nhưng hắn không hề bối rối, mà chỉ vào kiến trúc dưới chân núi, hỏi: "Kia là nơi nào?” Kiến trúc bên dưới xây dựa vào núi, ở giữa là một gian phòng hùng vĩ, khí thế bàng bạc, kiến trúc xung quanh chỉ như thị vệ.
Tương Tư Tiên đáp: "Đó là phòng nghị sự của chúng ta."
Lữ Thiếu Khanh nghe xong bèn đưa tay cầm hết con mồi dưới đất và trên đống lửa, bay lên nói: "Đi, chúng ta xuống dưới, nướng mồi dưới đó, trên núi quá nguy hiểm."
Tương Tư Tiên ngẩn ngơ. Còn muốn tiếp tục xuống núi à?
nhìn theo lữ Thiếu Khanh dẫn đầu cả đám đi xuống núi.
Tương Tư Tiên vội vàng kêu lên: "Chậm, chậm đãi"
Nhưng mấy người Lữ Thiếu Khanh đã chạy nhanh như chớp. Tương Quỳ cũng ngẩn người.
Nhưng đầu óc của ông ta vận chuyển nhanh hơn Tương Tư Tiên, lập tức phản ứng lại.
Mẹ nói
Tương Quỳ ngồi không yên.
Bên dưới chính là đại điện nghị sự, là trung tâm của nơi này.
Dù không mở ra cái gì nhưng ở lại đây sẽ khiến rất nhiều người chú ý.
Hơn nữa, còn là người bên ngoài nữa.
Cho nên, nếu Lữ Thiếu Khanh dám nướng đồ ăn phía trước đại điện nghị sự.
Không cần đến một khắc đồng ý, nơi này sẽ lưu truyền truyền thuyết của hắn.
Đến lúc đó, dù có đánh chết Lữ Thiếu Khanh cũng sẽ có trò cười lưu truyền. Mà Đại trưởng lão cũng sẽ bị chê cười.
Tương Quỳ chết lặng: "Đặc biệt? Chính là đặc biệt như vậy sao?"
Bảo sao tôn nữ chạy tới đây dặn mình không được gây sự.
Vạn vạn lần ông ta không ngờ nổi Lữ Thiếu Khanh sẽ làm như vậy.
Không chính diện chống lại mình, mà quanh co đánh thọc sườn.
Tương Quỳ nổi giận, khẽ quát lên: "Tiểu tử!"
Âm thanh cuồn cuộn như lôi âm lao xuống.
Áp lực vô hình cũng cuốn theo.
Ầm!
Như một con sóng vô hình đánh tới, cây cối xung quanh lần lượt rào rào ngã rạp. Kế Ngôn khựng lại, cảm nhận được áp lực thật lớn, hắn ta bộc phát, một cỗ kiếm ý kinh thiên phóng lên tận trời.
Kiếm ý trùng thiên, đám mây trên trời cao bị đánh tan hóa thành hư vô.
Cỗ kiếm ý này cũng kinh động đến những người khác ở đây.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía này.
Lần lượt từng bóng người xuất hiện giữa không trung, bộc phát ra khí tức cường đại, dẫn động linh khí nơi này hóa thành tâng tầng khí lãng, không ngừng khuếch tán, như cơn lốc thổi qua.
Những người bình thường hoặc có thực lực thấp đều kinh hãi. Xảy ra chuyện gì vậy?
Có cường địch xâm lấn sao?
Sao đột nhiên lại có kiếm ý cường đại như thế?
"Người nào làm loạn ở đây?"
"Là ai?"
"Đạo chích lớn mật!"
"Muốn chết!"
Cao thủ bị kinh động phát hiện ra mấy người Kế Ngôn, lập tức hét lớn, lần lượt lao tới.
Lữ Thiếu Khanh lập tức chay đến bên cạnh Tương Tư Tiên: "Tư Tiên tỷ tỷ, bảo vệ tai"
Phụt. Tương Tư Tiên nội thương.
Tương Tư Tiên lẳng lặng nhìn sang Lữ Thiếu Khanh đang đứng bên cạnh mình.
Lữ Thiếu Khanh đứng cạnh nàng ta, không chịu lấy mảy may áp lực.
Rất tò mò nhìn đám người đang nhào tới.
Mấy người xuất hiện đều tản ra khí tức cường đại, như mặt trời ban trưa.
Lữ Thiếu Khanh không nhịn được mà chậc chậc tán thưởng: "Oa, cao thủ!"
"Đều là cao thủ Nguyên Anh."
Nếu đoán không sai thì những người này đều là chiến lực cấp cao trong tổ chức Thí Thần, là trụ cột của tổ chức Thí Thần.
Thật bất ngờ là áp lực trên đỉnh núi giáng xuống lại biến mất.
Xem ra Tương Quỳ định để những người kai đi thử thực lực của Kế Ngôn một chút.
Lữ Thiếu Khanh hừ lạnh một tiếng, nói với Kế Ngôn: "Xử lý bọn họ. Đừng đánh chết là được."
Thật sự cho rằng chúng ta dễ bắt nạt à?
Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm mấy người vừa tới, ánh mắt âm u, âm thầm cười lạnh.
Ở đây, người mình đánh không lại chỉ có Hóa Thần Tương Quỳ.
Những người khác, cứ đánh thoải mái.
Cho dù là Nguyên Anh hậu kỳ như Lận Vũ cũng không ngoại lệ
Ngăn cách ngàn năm, rất nhiều công pháp đã thất truyền, dù là cảnh giới hay thực lực cũng đều yếu hơn những người cùng cấp độ ở bên ngoài không ít.
Thực lực của Kế Ngôn thừa sức đối phó với những người này.
Huống chỉ, những người kia còn không có lấy một cái Nguyên Anh hậu kỳ nữa. Mạnh nhất cũng chỉ có Nguyên Anh trung kỳ mà thôi, đông nhất là Nguyên Anh sơ kỳ. Chương 1217: Tu sĩ cấp thấp, không đáng để lo
Tiêu Y hơi lo lắng hỏi: "Nhị sư huynh, Đại sư huynh có thể làm sao?"
"Tổng cộng có sáu người tất cả đấy, khí thế hung hăng, có vẻ không dễ chọc."
Đây đều là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, khẳng định không phải loại lương thiện gì.
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, hết sức khinh bỉ: "Đây đều là tu sĩ cấp thấp, chẳng có tí nguy hiểm nào."
"Trong số này có Nguyên Anh hậu kỳ không? Người ta là đại lão, phải làm giá, sẽ không dễ dàng ra mặt."
"Muội xem, đám tu sĩ câp thấp này này, mới có tí động tĩnh đã liền lao ra,
Kêu đánh kêu giết, xem ra chỉ là mệnh lính quèn pháo hôi."
"Pháo hôi ấy mà, có thể mạnh được đến đâu?"
Sau đó, hắn lại nói với Kế Ngôn: "Nếu thua thì ngươi đi tự sát đi."
Thấy Lữ Thiếu Khanh tràn đầy tự tin, Tương Tư Tiên không vui.
Tu sĩ cấp thấp là thế nào? Những người này đều là trưởng lão của tổ chức Thí Thần, là cao thủ Nguyên Anh, cũng là chiến lực cấp cao của tổ chức Thí Thần.
Nhiều người đồng thời ra mặt như thế, đủ để đối phó với một bộ tộc lớn rồi.
Kế Ngôn rất mạnh, nhưng cũng không thể đồng thời đối phó với nhiều cao thủ như thế.
Nàng ta nói với Lữ Thiếu Khanh: "Mộc công tử, ngươi nói vậy có hơi tự đại nhỉ?" Lữ Thiếu Khanh mỉm cười, không nói gì, mà ngồi xổm xuống tiếp tục nướng thịt.
Linh kê trên bếp nhỏ mỡ xuống lửa nổ tách tách, mùi hương tỏa ra bốn phía.
Lúc này Kế Ngôn cũng bắt đầu bay lên, đối mặt với mấy cao thủ đánh tới, Vô Khâu Kiếm vung lên.
Một đạo kiếm quang vọt lên cả trăm trượng, tựa như mặt trời, bộc phát ra quang mang mãnh liệt.
Sau đó, quang mang trăm trượng hóa thành mấy kiếm mang nhỏ, sau đó, kiếm quang hóa thành thần long màu trắng bạc gào thét.
Thần long trắng bạc đằng vân giá vũ, chia ra xông tới mấy người kia.
Tương Tư Tiên ngây ra, nhịn không được mà nói: "Kế công tử, hắn muốn đối phó với nhiều người như vậy một lúc sao?"
Những người khác cũng ngây ra, không thể tin vào cảnh tượng trước mắt.
"Không thể nào. Người kia là ai? Lại dám đối phó với sáu người một lúc?"
"Đây chính là cao thủ của tổ chức Thí Thần chúng ta, hắn ta làm sao dám?"
"Hừ, không biết tự lượng sức mình. Cuồng vọng!"
"Hắn ta tưởng mình là ai? Hắn ta là Đại trưởng lão sao?”
"Xử lý hắn ta, để cho hắn ta xem sự lợi hại của chúng ta!"
Không ít người vừa thấy liền bùng lên lửa giận.
Đây chính là chuyện chưa từng có. Một đám gia hỏa không biết từ đâu ra lại dám đánh nhau với cao thủ tổ chức Thí Thần. Người ăn tim hùm gan báo cũng không cuồng vọng đến thế.
Làm loạn lên ở đây chính là đánh vào mặt tổ chức Thí Thần, là vả vào mặt bọn họ.
Bên này Dận Khuyết vừa trở lại trụ sở của mình, kiếm ý đã bạo phát trên trời.
Dận Khuyết ngẩng đầu nhìn lại, vô cùng giật mình, kêu lên theo bản năng: "Hắn muốn làm gì?"
Với Dận Khuyết, Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh khác nhau.
Kế Ngôn thực sự khiến hắn ta kính sợ, thậm chí là tôn kính.
Bởi vì quá mạnh.
Nhưng, ở đây, hắn đột nhiên làm vậy là muốn làm gì?
Là muốn khiêu chiến với tổ chức Thí Thần ở đây sao?
Còn không đợi Dận Khuyết nghĩ rõ ràng, một giọng nói đột nhiên vang lên.
"Ha ha, Dận Khuyết, đây chính là người mà Đại trưởng lão muốn gặp sao?"
"Là người mà ngươi mà Tiểu Tiên tìm được ở bên ngoài sao?"
Một thanh niên lớn hơn Dận Khuyết mấy tuổi tóc buộc kim quan cao cao dựng thẳng, ngạo nghễ xuất hiện trước mặt Dận Khuyết.
Dận Khuyết nhíu mày, nhìn người tới, lập tức cảm thấy không vui một trăm phần, chỉ muốn lập tức quay đầu vào nhà, không muốn nhìn thấy người này nữa: "Chu Quang Viễn, ngươi bế quan xong rồi hả?"
"Ha ha, vừa vặn mới xong, đột phá thành công." Dận Khuyết nghe vậy lại càng không vui.
Chu Quang Viễn cũng thích Tương Tư Tiên, cũng âm thầm theo đuổi Tương Tư Tiên, hai người là đối thủ cạnh tranh.
Trước đó thực lực của hai người không chênh lệch nhiều, nhưng hiện giờ Chu Quang Viễn đã vượt xa hắn ta, bảo hắn ta vui thế nào được?
Lúc này, Kế Ngôn bay lên, ra tay với mấy người phía xa.
Dận Khuyết thấy vậy thì hô lên theo bản năng: "Tên kia không sợ chết thật sao?"
Dận Khuyết biết Kế Ngôn lợi hại, nhưng hắn ta cũng không nghĩ Kế Ngôn lại có thể đối phó với sáu cao thủ Nguyên Anh một lần, trong đó còn có cả hai vị cao thủ Nguyên Anh trung kỳ nữa.
Đừng có coi bánh nhân đậu làm lương thực chứ.
Nguyên Anh sơ kỳ, Nguyên Anh trung kỳ, dù thực lực có khác nhau, nhưng đều là Nguyên Anh kỳ, chênh lệch cũng không lớn đến nỗi không thể vượt qua được.
Chu Quang Viễn cười ha ha: "Ha ha, đây chính là người ngươi tìm về sao?"
"Cuồng vọng. Còn cuồng vọng vô tri hơn cả ngươi. Tự tìm đường chết!"
Dận Khuyết hừ một tiếng: "Ngươi đừng có coi thường hắn taiI"
Mặc dù không cho rằng Kế Ngôn có thể đánh thắng được sáu Nguyên Anh liên thủ, nhưng hắn ta cũng không muốn †ỏ ra yếu thế trước mặt Chu Quang Viễn.
Vào lúc này, Dận Khuyết hy vọng Kế Ngôn sẽ ra sức một chút, không cầu đánh thắng, chỉ cầu không thua, chỉ cần Kế Ngôn không phân thắng bại, Dận Khuyết cũng có thể gỡ lại một phần mặt mũi trước mặt Chu Quang Viễn.
Chu Quang Viễn nghe được Dận Khuyết nói thế, nhịn không được mà cười lên ha hả như nhìn thấy một thằng ngốc: "Ha ha, ngươi không cho rằng hắn ta có thể đánh thắng được sáu vị trưởng lão à? Ngây thơ"
Một khắc sau, kiếm quang hóa hình, thần long gào thét.
Mọi người chăm chú nhìn, sáu đạo kiếm quang hóa hình va chạm vào sáu vị Nguyên Anh của tổ chức Thí Thần.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn quanh quẩn trong thiên địa.
Trong chốc lát, quang mang vạn trượng, kiếm ý phong mang như mưa rơi rải khắp bầu trời. Sau đó là tiếng kêu thảm thiết vang lên, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, bốn bóng người rơi xuống khỏi không trung.
Còn lại hai bóng người chậm rãi xuất hiện, là hai cao thủ Nguyên Anh trung kỳ, nhưng tình trạng của họ không được tốt lắm, toàn thân chi chít vết thương lớn nhỏ, sắc mặt tràn đầy hoảng sợ, lảo đảo sắp ngã.
Tất cả mọi người đều chấn động, kinh ngạc, tổ chức Thí Thần hoàn toàn tĩnh mạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận