Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1765

Chương 1765
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Nhìn Triều Khải tôn kính với Lữ Thiếu Khanh như vậy, Quản Đại Ngưu ở bên cạnh âm thầm bĩu môi. Nếu ngươi biết gia hỏa này chính là người móc sạch nội tình Thiên Cung môn, không biết ngươi có tôn kính với hắn như thế không.
Nghĩ tới đây, trong lòng Quản Đại Ngưu đột nhiên dâng lên bi phẫn tột độ, không vớt lấy nổi cọng lông nào mà còn để cho Lữ Thiếu Khanh chơi đểu cho một trận, trở thành tội phạm truy nã của Thiên Cung môn.
May mà không nhìn thấy chính diện, bằng không hắn ta phiền phức lớn rồi.
Sau một hồi khách sáo, Lữ Thiếu Khanh hỏi thẳng vào chủ đề chính: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Thiên Cung môn?”
Nói đến môn phái của mình, Triều Khải đầy đau khổ đắng chát, ánh mắt tràn đầy thống khổ.
Nghĩ đến môn phái, trái tim của Triều Khải lập tức như lá cây rụng khỏi cảnh, không biết sẽ phải trôi về đâu.
Đau khổ thật lâu, hắn ta mới chậm rãi kể lại: “Nghe nói lúc trước có một tên phản đồ đã bị môn phái đuổi đi quay lại, vì sự xuất hiện đó mà môn phái mới đi tới bước này.”
Nói đến phản đồ, giọng nói của Triều Khải tràn đầy hận ý.
“Nghe nói?”
Mấy người Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc. Đây là môn phái của ngươi mà ngươi còn không biết rõ sao?
Triều Khải càng đau khổ sâu sắc hơn, còn có cả sự hối hận.
“Khi ấy ta ở bên ngoài, cùng các học sinh trong học viện đối phó với Ma tộc.”
“Khi ta nhận được tin tức thì mọi chuyện đã xảy ra rồi, ta cũng không cách nào ngăn cản, không cách nào biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì.”
“Ta muốn quay lại hỏi rõ, kết quả…”
Đau khổ và bi thương khiến cho Triều Khải đứng không vững nữa, quỳ sụp xuống phẫn nộ đấm mặt đất thùm thụp.
Đây là môn phái mà hắn ta vẫn coi là ngôi nhà của mình, khi môn phái luân hãm mình lại không ở đó, không cách nào giúp đỡ môn phái.
Cảm giác bất lực mới là căn nguyên khiến hắn ta đau khổ.
Mấy người Lữ Thiếu Khanh có thể cảm nhận được nỗi đau khổ của Triều Khải.
Tất cả mọi người trầm mặc. Bọn họ tự vấn lòng mình, nếu môn phái mình gặp phải chuyện thế này, liệu mình có như vậy không?
Kiểu gì mập mạp cũng sẽ ưu sầu hơn người bình thường vài phần, Quản Đại Ngưu cảm khái: “Nếu ta gặp phải tình huống như vậy, ta… ta cũng không biết nên làm cái gì nữa.”
Không đầu hàng, có lẽ môn phái sẽ bị tiêu diệt, trở thành hạt bụi trong lịch sử, không cách nào gặp liệt tổ liệt tông.
Đầu hàng, môn phái sẽ bị sỉ nhục, liệt tổ liệt tông của môn phái có chết cũng không nhắm mắt.
Tiêu Y và Doãn Kỳ cũng có vẻ đắn đo khó xử một cách sâu sắc.
Thái độ của Lữ Thiếu Khanh như chẳng có chuyện gì xảy ra: “Không biết nên xử lý thế nào à? Đánh không được thì đầu hàng, quá đơn giản.”
Quản Đại Ngưu lườm hắn, chê bôi: ‘Ta biết chính xác câu trả lời cùa ngươi sẽ là như thế mà.”
Cái tên hỗn đản hèn hạ vô sỉ nhà ngươi, tham sống sợ chết, lòng tham không đáy.
Coi ngươi là nhân gian cũng không có gì lạ.
Tiêu Y không vui, lập tức lên tiếng bảo vệ Nhị sư huynh của mình, mắng Quản Đại Ngưu: “Ngươi thì biết cái gì? Nếu gặp phải tình huống này, Nhị sư huynh của ta sẽ là người đầu tiên xông lên giết Ma tộc.”
Người khác không biết, nhưng Tiêu Y hiểu rất rõ Nhị sư huynh của mình là ai.
Quản Đại Ngưu không tin một trăm lần, bĩu môi.
Nha đầu ngươi bị lừa rồi.
Nếu gặp phải tình huống này thật, tên hỗn đản này sẽ là người đầu tiên đầu hàng.
Lữ Thiếu Khanh không thích thái độ này của Quản Đại Ngưu: “Làm sao? Ta có người quen bên Ma tộc, thái độ của ngươi như thế, đến lúc đó đừng có cầu xin ta dẫn ngươi đi đầu hàng.”
Quản Đại Ngưu không nhịn được mà lao lên: “Dừng!”
Triều Khải nghe mọi người nói chuyện càng đau khổ hơn.
Các ngươi có thể cân nhắc bên cạnh mình còn có một người đang thương tâm không?
Môn phái của các ngươi vẫn còn êm đẹp, môn phái của ta đầu hàng rồi đấy.
Thấy Triều Khải đau khổ thế, Lữ Thiếu Khanh tri kỉ hỏi: “Môn phái của ngươi đầu hàng rồi, ngươi lại không đầu hàng à? Là vì ngươi không về kịp nên mới đau lòng vậy sao?”
Câu này suýt nữa thì khiến mãnh nam Triều Khải rơi lệ.
Hắn ta phẫn nộ nện một đấm xuống mặt đất, đứng dậy, cắn răng nói: “Cho dù có chết, ta cũng sẽ không đầu hàng.”
“Ta muốn cứu vớt Thiên Cung môn, muốn đưa Thiên Cung môn quay lại con đường sáng, muốn để cho thế nhân biết Thiên Cung môn không phải loại phản đồ của nhân loại.”
Lữ Thiếu Khanh nhìn thẳng vào mắt Triều Khải, hỏi lại: “Thật?”
Trầm mặc một lát, cuối cùng Triều Khải nghiến răng trả lời: “Thiên Cung môn đầu hàng chỉ là một nhóm người nhỏ làm loạn mà thôi, ta nhất định sẽ kéo Thiên Cung môn trở lại.”
Cảm nhận được sự kiên định trong giọng nói của Triều Khải, mọi người không nhịn được mà dâng lòng tôn kính.
Lữ Thiếu Khanh lại phá hư cảm xúc của tất cả: “Ngươi lấy đạo tâm ra thề đi. Nếu không, rất khó mà tin được.”
“Cầm thú!” Quản Đại Ngưu không nhịn được mà chửi hắn: “Ngươi là cầm thú sáo?”
Cái này còn cần nghi ngờ nữa à?
Loại hành vi này, ngoại trừ cầm thú, không ai làm ra được.
Mà Triều Khải lại thề rất quả quyết, tỏ ý mọi điều mình nói đều là thật.
Hắn ta thề xong, ánh mắt Lữ Thiếu Khanh có thêm vài phần tín nhiệm, đồng thời hắn mới nói ra nghi ngờ của mình: “Ngươi cũng ở trong môn phái, vì sao không biết rõ?”
Triều Khải lại đau khổ, sau đó kể lại mọi chuyện.
Hắn ta ở bên ngoài cùng các học sinh của học viện Trung Châu chiến đấu với Ma tộc, chờ khi hắn ta biết tin Thiên Cung môn đầu hàng Ma tộc thì đã qua lâu lắm rồi.
Cũng chính vì vậy mà hắn ta bị bên nhân tộc ngờ vực vô căn cứ, thậm chí truy sát.
Sau khi thoát khỏi truy sát, hắn ta lập tức quay lại môn phái muốn hỏi rõ ràng.
Trở lại môn phái, chẳng những hắn ta không có được đáp án mà còn chẳng đến gần môn phái được, chưa gì đã bị Ma tộc vây công, truy sát.
Nếu không gặp được Lữ Thiếu Khanh, hắn ta đã chết từ lâu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận