Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1823

Chương 1823
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Lữ Thiếu Khanh hỏi lại: “Có vấn đề gì? Bọn hắn cấu kết ma tộc, ý đồ làm gian tế, diệt bọn hắn, vừa hay có thể cho những người khác một lời cảnh cáo.”
Giản Bắc bày tỏ đồng ý với việc này, hắn ta nói: “Không sai, cấu kết ma tộc, đúng là tội đáng chết vạn lần.”
“Loại chuyện này cho dù là ngũ gia tam phái tới, Điểm Tinh phái cũng sẽ có kết quả như vậy.”
Phản đồ còn khiến người ta thống hận hơn so với kẻ địch.
Ma tộc nghỉ ngơi lấy sức nhiều năm, tích súc đủ thực lực, giờ đang có dấu hiệu cháy lên lại trận đại chiến giữa nhân ma tộc.
Đối với gian tế nhất định phải sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn mới có thể chấn nhiếp những người khác.
Quản Đại Ngưu cũng là ngũ gia tam phái cũng mở miệng: “Đúng vậy, tuy nói đại ca là vì Kế Ngôn công tử mới diệt Điểm Tinh phái, nhưng là Điểm Tinh phái tìm đường chết, đây là bọn hắn tự tìm.”
Vừa nói xong, Quản Đại Ngưu liền cảm nhận được một cổ sát ý.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một thân ảnh bổ nhào đến, tựa như Thái Sơn áp đỉnh.
Quản Đại Ngưu căn bản không kịp phản ứng, liền cảm nhận được một cỗ sức mạnh có mùi vị quen thuộc đá bay hắn ta.
Móa nó!
Quản Đại Ngưu chửi mẹ, cái tên khốn kiếp muốn làm gì?
Đang nói sao lại đánh người chứ?
Còn có thiên lý hay không.
“Ngươi điên rồi sao? Cứ như vậy đánh người à?” Quản Đại Ngưu nằm trên mặt đất, thuần thục cuộn cơ thể mình lại, làm tư thế bảo hộ.
Lữ Thiếu Khanh đè Quản Đại Ngưu trên mặt đất đánh: “Con mọe nó ai vì huynh ấy diệt Điểm Tinh phái? Huynh ấy xứng sao?”
“Diệt Điểm Tinh phái là nguyện vọng nhiều năm trước ta lập ra, mắc mớ gì đến huynh ấy.”
Quản Đại Ngưu lại bị đánh một trận, Tiêu Y cảm kích vạn phần.
Người tốt a! Giúp ta hấp dẫn lực chú ý.
Đợi sau khi Quản Đại Ngưu bị đánh xong, Tiêu Y tới, quan tâm tới Quản Đại Ngưu nằm dưới đất: “Ngươi không sao chứ?”
Quản Đại Ngưu nằm trên mặt đất, nước mắt rưng rưng, nhìn qua Tiêu Y: “Sư huynh của ngươi, có phải bị bệnh hay không?”
Đại ca cứt chó gì, thật sự rất khó mà tôn kính được.
Tiêu Y nhìn thoáng qua Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh lúc này đã bắt đầu giao lưu kinh nghiệm đánh người với Mạnh Tiêu.
Tiêu Y nói khẽ với Quản Đại Ngưu: “Lá gan của ngươi cũng quá lớn, mấy loại lời này cũng dám nói.”
Mặc dù là sự thật, nhưng ngươi không biết Nhị sư huynh ta rất hay ngại sao?
Nhị sư huynh ta là một người thẹn thùng, mấy lời thế này sao hắn dám thừa nhận.
Ngươi nói ra, không phải tự mình chuốc lấy cực khổ là cái gì?
Ta cũng không dám nói loại lời này đâu.
Quản Đại Ngưu rất không cam lòng: “Ta nói sai sao?”
Đầu tiên là lớn tiếng, sau đó lập tức nhỏ giọng, ủy khuất: “Hơn nữa, chính ngươi cũng đã nói, là vì Đại sư huynh của ngươi.”
Tiêu Y vội vàng đạp hắn ta một cước: “Đừng nói, ngươi lại nói nữa thì chờ bị đánh chết đi. Ngươi muốn chết, chớ liên lụy ta.”
Lúc này, Tuyên Vân Tâm cũng không kìm nén được tò mò trong lòng, lại gần hỏi Tiêu Y: “Hắn nói là tâm nguyện nhiều năm trước đã đặt ra là có ý gì?”
Tiêu Y cười hắc hắc, lắc đầu, mang theo đắc ý, nhìn Tuyên Vân Tâm nói: “Chuyện này có liên quan đến tỷ đấy.”
Tuyên Vân Tâm kinh ngạc, Giản Bắc cũng ngửi được mùi hiếu kì lại gần.
“Trước kia Nhị sư huynh làm hai huynh đệ Tân Chí đúng không? Cuối cùng lão già Tân Nguyên Khôi biết, lúc đó Nhị sư huynh sợ Tân Nguyên Khôi sẽ tìm huynh ấy báo thù nên đã muốn môn phái cùng đi diệt Điểm Tinh phái.”
“Haha, không ngờ hơn hai mươi năm trôi qua, cuối cùng Nhị sư huynh cũng đã làm được.”
Móa nó!
Điểm Tinh phái bị diệt, không đơn thuần là bởi vì Kế Ngôn?
Mà là bởi vì xung đột nhỏ nhiều năm trước? Bởi vì Lữ Thiếu Khanh hẹp hòi?
Giản Bắc cùng Quản Đại Ngưu liếc nhau, da đầu đều tê dại.
Hẹp hòi đến nước này, quả nhiên đệ nhất nhân phòng chữ thiên.
Tuyên Vân Tâm cũng cạn lời rồi.
Tên này, đúng là hẹp hòi.
Giọng Lữ Thiếu Khanh truyền tới: “Làm sao? Lại đang nói xấu ta sao?”
Đám người lập tức giải tán.
Tiêu Y vội vàng tiến lên, hắc hắc cười làm lành, tiên hạ thủ vi cường: “Nhị sư huynh, tiếp theo huynh định làm như thế nào?”
Lữ Thiếu Khanh không trả lời vấn đề của Tiêu Y mà đưa mắt nhìn lên người Quản Đại Ngưu.
Quản Đại Ngưu đang bôi trét ít cao thuốc, tuy nói không có tác dụng nhiều lắm nhưng ít ra trong lòng cũng thấy an tâm.
Vừa bôi thuốc, trong lòng vừa ân cần thân thiết hỏi thăm Lữ Thiếu Khanh.
Tên khốn kiếp, hỉ nộ vô thường, hẹp hòi hèn hạ.
Bỗng nhiên, thân thể phát lạnh, chú ý thấy ánh mắt Lữ Thiếu Khanh, Quản Đại Ngưu bị dọa cho run lên, thuốc trong tay trực tiếp bị ném ra ngoài.
“Ngươi muốn làm gì?” Quản Đại Ngưu lui lại ba bước, cảnh giác vạn phần, chuẩn bị sẵn để bỏ chạy bất cứ lúc nào, cho dù là chạy không thoát.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh đến gần hai bước bỗng nhiên cười lên: “Mập, ngươi không sao chứ?”
“Đau không?”
Cầm thú!
Súc sinh!
Quản Đại Ngưu muốn khóc, tiểu tử khốn kiếp, cố ý sao?
Đánh mình một trận, còn quan tâm mình có đau hay không, mèo khóc chuột cũng không dối trá như ngươi.
Quản Đại Ngưu cắn răng, phẫn hận không thôi: “Ngươi để cho ta đánh ngươi một trận xem thử ngươi có đau không?”
Lữ Thiếu Khanh ưỡn ngực một cái, dùng sức vỗ vỗ, hào phóng nói: “Đến đi, tùy ngươi đánh.”
Mặc dù rất muốn, nhưng cho Quản Đại Ngưu một trăm lá gan cũng không dám.
Tên khốn kiếp này rốt cuộc muốn làm gì?
Quản Đại Ngưu bi tráng nói: “Ngươi muốn ta làm gì, ngươi nói đi, cho thống khoái.”
Giết người chẳng qua chỉ đầu chạm đất chứ đừng khi dễ người ta như vậy chứ.
Lữ Thiếu Khanh cười càng thêm vui vẻ, tựa như chồn gặp được gà con, hắn nói: “Chuyện Điểm Tinh phái lần này, ngươi nên viết chút gì chứ nhỉ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận