Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1825

Chương 1825
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Dù sao cũng là Luyện Hư kỳ, có bao nhiêu ma tộc mới đủ cho hắn giết chứ?
Điểm Tinh phái nhiều người như vậy, còn không phải đều bị làm thịt sạch sẽ sao?
Quản Đại Ngưu xoa cái mặt sưng vù, lẩm bẩm: “Ta thấy ngươi lười thì có.”
Giản Bắc cũng tiếp tục thuyết phục: “Đại ca, chỉ là ma tộc, còn chưa đủ nhét kẽ răng ngươi, ngươi vừa ra tay, bọn hắn lập tức hôi phi yên diệt, thế giới khôi phục hòa bình.”
Hai vị dòng chính ngũ gia tam phái Giản Bắc cùng Quản Đại Ngưu này dĩ nhiên là hi vọng Lữ Thiếu Khanh đi diệt ma tộc, như vậy có lợi ích trực tiếp cho ngũ gia tam phái.
Mặc dù là bằng hữu nhưng bằng hữu là quan hệ cá nhân.
Sau lưng mỗi người đều có thế lực, đại diện cho lợi ích khác biệt.
Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm, dù sao thì hắn cũng không có ý định đi Đào thành.
Điểm Tinh phái cách Lăng Tiêu Phái không xa, vừa hay có thể từ nơi này trở về Lăng Tiêu Phái, kết thúc chuyến đi công tác lần này.
Ai, cũng không biết đi công tác có phụ cấp gì không.
Quay về phải thử hỏi chưởng môn mới được, không trả phụ cấp đi công tác, lần sau có đánh chết cũng không đi công tác nữa.
Nghĩ tới đây, Lữ Thiếu Khanh duỗi lưng một cái, thở dài một tiếng: “Cứ như vậy đi, mọi người xin từ biệt, các ngươi ở Yến Châu này cẩn thận một chút.”
“Mấy người chúng ta phải quay về rồi, không quay về nữa, chưởng môn sẽ lo lắng.”
Quản Đại Ngưu lại không nhịn được lẩm bẩm: “Lo lắng cho ngươi? Nói đùa à.”
Đồng thời trong lòng âm thầm bổ sung, kẻ tai họa như ngươi, ngươi ra ngoài, chưởng môn ngươi không biết chừng vô cùng vui mừng ấy.
Có ngươi ở trong môn phái, nói không chừng ngày ngày chưởng môn đều thấy bất an.
Bỗng nhiên, Kế Ngôn mở to mắt: “Có người đến.”
Lữ Thiếu Khanh bên này thần thức quét qua, sắc mặt lập tức cổ quái: “Tới đây làm gì?”
“Ai?”
Trong lúc mọi người ở đây đang hiếu kỳ, bỗng nhiên nơi xa một đạo lưu quang xẹt qua chân trời, bay thẳng tới chỗ bọn hắn.
Một khắc sau, một vị lão giả thần sắc uy nghiêm xuất hiện ở trước mặt mọi người.
“Tổ sư!”
Tiêu Y, Doãn Kỳ hai người kinh ngạc, lão giả trước mắt rõ ràng là tổ sư của môn phái, Kha Hồng.
Vẻ mặt Kha Hồng nghiêm túc, lộ ra một thân sát khí, tuy nhiên sau khi nhìn thấy Kế Ngôn, Lữ Thiếu Khanh thì vẻ mặt lại buông lỏng, nở ra nụ cười.
“Quá tốt rồi!”
“Tổ sư, người tới nơi này làm gì?” Lữ Thiếu Khanh không chút khách khí hỏi: “Người không ở trong nhà đi, chẳng lẽ chưởng môn hẹp hòi cũng nhìn người không vừa mắt, đuổi người ra ngoài?”
Giản Bắc cùng Quản Đại Ngưu rất muốn châm chọc.
Chưởng môn Lăng Tiêu Phái không đánh chết Lữ Thiếu Khanh, lòng dạ ông ấy chắc chắn vô cùng rộng lớn, là một người rộng lượng.
Kha Hồng trừng mắt liếc hắn một cái: “Nói nhăng gì đấy, môn phái nhận được tin tức, nói Kế Ngôn tiểu tử bị ma tộc vây công ở chỗ này, ta lo lắng quá, cho nên chạy đến xem thử.”
Kế Ngôn là một trong song tử tinh của môn phái, là trụ cột tương lai của Lăng Tiêu Phái.
Biết Kế Ngôn gặp nguy hiểm, Kha Hồng chạy tới đầu tiên.
Lữ Thiếu Khanh cũng biết là vì sao rồi, ma tộc vì đề phòng hắn không nhận được tin nên cố ý truyền tin về môn phái, muốn môn phái truyền tin cho hắn.
Đồ chó hoang Thánh Chủ, đúng là hèn hạ.
Nghiêm túc mưu hại hắn đến vậy, có cần thiết không?
Tiêu Y hì hì cười một tiếng: “Tổ sư, người đến chậm rồi, không có chuyện gì nữa rồi.”
Kha Hồng gật đầu, vui mừng nói: “Không có việc gì thì tốt.”
Nhìn thấy mấy thằng nhãi con nhà mình không có việc gì, trái tim của Kha Hồng mới buông lỏng được.
Sau khi ông nhận được tin đã lập tức chạy tới đây.
Cho dù là Kế Ngôn hay Lữ Thiếu Khanh, Lăng Tiêu Phái đều không thể chấp nhận để bọn họ có chuyện gì ngoài ý muốn.
Sau khi tới đây rồi, Kha Hồng chẳng những phát hiện bọn họ không có việc gì, còn phát hiện một chút tình huống không thích hợp.
Thần thức ông quét qua, thần sắc một lần nữa trở nên ngưng trọng.
Ông không cảm nhận được sự tồn tại của Điểm Tinh phái, hoặc có thể nói, địa bàn của Điểm Tinh phái đã hoàn toàn tĩnh mịch, linh khí trắng xóa bao phủ, ngay cả thần trí của ông dò xét qua mấy lần nhưng cũng có mấy phần mơ hồ.
Như ngắm hoa trong màn sương, khó mà tra xét được tình hình thực sự của Điểm Tinh phái.
“Điểm Tinh phái thế nào?”
Tiêu Y mang theo chờ mong trả lời: “Hắc hắc, tổ sư, Điểm Tinh phái bị diệt rồi.”
Mặc dù có suy đoán, nhưng Kha Hồng vẫn không kìm được lộ ra vẻ giật mình.
Đây chính là một đại môn phái, không kém gì Lăng Tiêu Phái, Quy Nguyên Các.
Thực lực cường đại, không phải nói diệt liền diệt.
Lúc trước Lăng Tiêu phái diệt Quy Nguyên Các, cũng phải tốn công phu rất lớn.
“Là ai? Chẳng lẽ là ma tộc sao?”
Tiêu Y rất hài lòng với biểu cảm của Kha Hồng, đây chính là biểu cảm kinh ngạc mà nàng mong đợi, ngay cả tổ sư cũng bị giật nảy mình mà.
“Đương nhiên là...”
Lữ Thiếu Khanh cắt ngang lời Tiêu Y: “Không sai, do một ma tộc tên Mộc Vĩnh làm.”
Đám người im lặng, đại ca, ngươi với tổ sư của mình mà cũng có thể mở to hai mắt nói lời bịa đặt sao?
Kha Hồng là ai, vừa nhìn biểu cảm táo bón của mọi là đã biết chuyện gì xảy ra.
Ông trừng mắt Lữ Thiếu Khanh một chút: “Tiểu tử, nói thật với ta, không là ta đánh ngươi.”
“Chỉ đùa một chút cũng không được à, tổ sư, tính cách của người như vậy là không được, chẳng trách đến giờ người vẫn là cẩu độc thân.”
Kha Hồng tức giận, quát: “Tiểu tử, ngươi dám đùa lên người ta nữa à? Ngươi có tin bây giờ ta tét mông ngươi trước mặt mọi người không?”
Giản Bắc cùng Quản Đại Ngưu tinh thần chấn động, không hổ là tổ sư, nói chuyện rất bá khí.
Lão tiền bối, tranh thủ thời gian ra tay đi, đánh hắn, hung hăng đánh hắn.
Giản Bắc cùng Quản Đại Ngưu trong lòng tràn ngập chờ mong, nếu nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh bị đánh mông trước mặt mọi người, chuyến đi này tuyệt đối có giá trị.
Thậm chí Quản Đại Ngưu âm thầm chuẩn bị, đến lúc đó tuyệt đối phải dùng Lưu Ảnh thạch ghi lại khoảnh khắc khó quên này.
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc, không sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận