Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2204: Chương 2204

Chương 2204: Chương 2204Chương 2204: Chương 2204
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Một khắc saul
Đoàng!
Một tiếng vang thật lớn, một đạo kiếp lôi rơi xuống.
Kim quang lóng lánh xé toang bóng tối, trong hư không đen nhánh hóa thành một con thần long màu vàng kim tản mát ra long uy cuồn cuộn, trấn áp tám phương trời đất.
Gia Cát Huân nhìn thấy kiếp lôi màu vàng kim thì nhảy dựng lên cao ba trượng, nghẹn ngào nói: “Đây... đầy là cái gì?” Kiếp lôi màu vàng kim, nàng ta mới gặp lần đầu trong đời. Chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe thấy.
Gia Cát Huân ôm đầu, tóc tai rối bời, hoài nghi nhân sinh. Không phải mình đang nằm mơ chứ?
Sao thiên kiếp lại biến thành màu vàng kim rồi?
Là vì nơi này là hư không vô tận, hay vì người độ kiếp là Lữ Thiếu Khanh?
Gia Cát Huân nghĩ mãi mà không rõ, thế giới quan của nàng ta lại bị xung kích, đã kinh biến đến mức tan nát. Nàng ta nhìn kiếp lôi màu vàng kim như thần long đáp xuống, long trảo sắc bén sáng lấp lánh có thể xé rách tất cả mọi thứ.
Lữ Thiếu Khanh đứng im tại chỗ không nhúc nhích, không có bất kỳ động tác gì, hoàn toàn không đề phòng, không có ý định ngăn cản.
Âm ầm!
Xa xa nhìn lại, thần long vàng kim nuốt chứng cả Lữ Thiếu Khanh, tia sét màu vàng kim nổ tung thành một quả cầu khổng lồ.
Thành cặn bã rồi sao?
Cách rất xa Gia Cát Huân vẫn có thể cảm nhận được cỗ uy lực khủng bố kia, sắc mặt trắng bệch.
Kiếp lôi thế này nàng ta chỉ cọ phải một tia thôi cũng sẽ lập tức tan thành mây khói. Sau mấy hơi thở, tiếng Lữ Thiếu Khanh vang lên. “Ngao!”
“Đau lắm đó!”
“Nhẹ chút đi!”
Gia Cát Huân nhíu mày, giọng nói này và những gì nó nói ra thực sự rất khiến người ta muốn đánh.
Kiếp lôi tan đi, Lữ Thiếu Khanh không bị thương tổn bao nhiêu.
“Đau chết mất.”
Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu vừa định nói gì đó.
Âm ầm!
Đạo kiếp lôi thứ hai giáng lâm, vần là tia sét màu vàng. Gia Cát Huân thấy cảnh này lại lần nữa ôm chặt đầu mình, không nhịn được mà rên rỉ: “Chắc chắn là thiên kiếp không đứng đắn.”
“Người độ kiếp không đứng đắn, thiên kiếp cũng không đứng đắn theo sao?”
Có ai độ kiếp nhanh như vậy không?
Thiên kiếp không cần nghỉ ngơi sao?
Người độ kiếp không cần nghỉ ngơi sao?
Không phải nói là cửu tử nhất sinh sao?
Khoảng cách ngắn như thế, ai độ kiếp đầu là thập tử vô sinh cả mất. Đúng là, đến thiên kiếp cũng không vừa mắt với hắn, muốn nhân cơ hội này chơi chất hắn sao?
“Móal!”
Lữ Thiếu Khanh lại một lần nữa bị kiếp lôi bao phủ, chờ kiếp lôi qua đi hắn gào lên: “Không chơi thế này, ta đâu có khiêu khích ngươi.” “Chậm một chút không được à?”
Vẫn là trung khí mười phần, nhảy nhót tưng bừng, không có vấn đề quá lớn.
Khiến cho Gia Cát Huân không biết nên nói gì cho phải.
Lữ Thiếu Khanh không bị bất cứ ảnh hưởng nào.
Âm ầm, đạo kiếp lôi thứ ba giáng xuống.
Lần này, trời đất chấn động, uy lực tăng thêm mấy phần. Áp lực ập vào mặt Gia Cát Huân ép cho nàng ta không thể không lùi lại hai bước. “Mẹ nó!”
Lữ Thiếu Khanh nổi giận, rút Mặc Quân Kiếm ra: “Bảo ngươi đánh nhẹ một tí, bảo ngươi đánh chậm một chút, nghe không hiểu tiếng người đúng không?”
“Xem chiêu!”
Kiếm quang sáng chói lòa, kiếm ý dữ dẫn như gió thu thổi qua.
Gia Cát Huân cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, nổi da gà.
Lúc này Gia Cát Huân mới biết tu vi kiếm đạo của Lữ Thiếu Khanh mạnh cỡ nào. Gia Cát Huần ngơ ngác nhìn vô số kiếm ý hóa thành thần điểu toàn thân bốc lửa, như một con phượng hoàng thật sự võ cánh bay lên cao, tựa như chúa tể của mảnh trời đất này.
Một ý niệm hiện ra trong đầu nàng ta, những vị cao thủ trong tộc, không một ai có thể hơn được hắn.
Thần điều và thần long va mạnh vào nhau.
Sức mạnh kinh khủng bộc phát khiến cho không gian xung quanh trở nên vặn vẹo, từng mảng không gian lớn sụp đổ rồi khôi phục lại, liên tục không ngừng giày xéo vùng không gian này.
Cuối cùng, cả thần điểu và thần long đầu biến mất.
Lữ Thiếu Khanh cầm kiếm đứng vững giữa đất trời, tựa như một pho tượng chiến thần trực diện đối đầu với thiên kiếp.
Chỉ có điều!
“Ta không phát uy, tưởng ta là con mèo bệnh à?”
Thái độ phách lối của Lữ Thiếu Khanh đập tan hình tượng chiến thần vừa dựng lên trong suy nghĩ của Gia Cát Huân.
Dường như Lữ Thiếu Khanh đã chọc giận kiếp vân.
Kiếp vân lăn lộn lập tức phản ứng lại. Âm ầm!
Hai tiếng nổ mạnh, hai đạo kiếp lôi màu vàng giáng xuống.
“Mẹ nó chứ!”
Lữ Thiếu Khanh chửi mẹ rồi vội vàng chạy trối chết: “Sai, sai, đại ca, ta sai rồi.”
Thiên kiếp chó má không nói võ đức.
Có cần phải thế không?
Ta có tài cán gì chứ?
Đại sư huynh khiêu khích ngươi, ngươi cũng không hung ác như thế.
Đạo lôi kiếp thứ bốn còn đến cùng lúc với đạo thứ ba, còn có nhần tính sao?
Gia Cát Huân cũng chỉ biết im lặng mà nhìn.
Nàng ta đã quen rồi, không ngạc nhiên nữa.
Trước đó đã đủ khiến cho người ta chấn kinh rồi, bây giờ hai đạo kiếp lôi đến cùng lúc cũng không có gì lạ.
Dù sao đây cũng không phải thiên kiếp đứng đắn.
Lữ Thiếu Khanh chạy trối chết, muốn trốn tránh, nhưng hai đạo kiếp lôi khóa chặt hắn lại, bao kín hai bên trái phải căn bản không cho hắn cơ hội chạy trốn.
Lữ Thiếu Khanh gần như bị buộc không còn cách nào khác, vung trường kiếm lên, lại lần nữa đối đầu với thiên kiếp.
OanhI
Lữ Thiếu Khanh chặn được đạo kiếp lôi thứ nhất nhưng không ngăn được đạo kiếp lôi thứ hai, bị bổ trúng.
“Ngaol"
Lữ Thiếu Khanh kêu thảm, bị đánh bay mấy chục dặm, máu tươi bắn ra trong bóng đêm dỏ rực chói mắt.
“Đầu hàng!”
Lữ Thiếu Khanh từ đằng xa trở lại, lớn tiếng hô hào với đỉnh đầu: “Ngươi là đại ca, ta sai rồi.”
“Song phi quá mạnh, ta không chịu nổi, vẫn nên lần lượt từng đạo từng đạo tới thì hơn.”
Gia Cát Huân muốn đánh người.
Đến lúc nào rồi mà cái miệng vẫn đáng ghét như thế? Song phi? Nhân loại bẩn thỉu, đáng đời ngươi bị đánh.
Âm ầm
Vẫn không cho Lữ Thiếu Khanh có thời gian nghỉ ngơi, đạo kiếp lôi thứ năm lại giáng xuống.
Vẫn là hai đạo kiếp lôi màu vàng, hung mãnh vô cùng, bao chặt hai bên trái phải, lại một lần nữa bao phủ lấy Lữ Thiếu Khanh.
“Mẹ nó chứt”
Kiếp lôi qua đi. Hơi thở của Lữ Thiếu Khanh trở nên yếu đi, trên thân lại có thêm vết thương.
Tóc đen trên đầu xù lên như tổ chim, nhìn vừa buồn cười vừa chật vật.
Gia Cát Huân thấy Lữ Thiếu Khanh chật vật thế này không hiểu vì sao lại không vui chút nào mà lại hơi lo lắng.
Cứ tiếp tục như thế, khéo hắn gánh không được nữa?
Hiện giờ mới là đạo thứ năm, như bình thường là chín đạo kiếp lôi, vậy tiếp theo sẽ còn bốn đạo nữa. Lữ Thiếu Khanh thở phì phì, tay trái xoa lồng ngực, tay phải cầm trường kiếm chỉ vào kiếp vân trên trời: “Đủ rồi, chậm một chút được không?” Âm ầm!
Đạo kiếp lôi thứ sáu lại rơi xuống.
“Mẹ nó! Có còn để cho người ta sống nữa không?”
Lữ Thiếu Khanh tức giận muốn giơ chân, liên tục mắng to: “Ngươi tính là đại ca cứt chó gì chứ?”
“Xem ta chém chết ngươi!” Trường kiếm chỉ phía xa, ánh kiếm sáng lên.
Gia Cát Huân đột nhiên hoảng sợ phát hiện không ngờ giữa hư không này lại xuất hiện vô số ngôi sao. Sao lấm tấm đầy trời, tỏa sáng lấp lánh rất đẹp mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận